Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1260

Chương 1260:

Diệp Phi thản nhiên lên tiếng: “Đáng tiếc mạng mày không kéo dài lâu.”

“Mạng không kéo dài lâu?” Trương Huyền khẽ cười hỏi: “Cái gì mà mạng không lâu? Mày có thể khiến cho tao không thể sống lâu chắc?”

Trong lúc nói chuyện thì ba tên vệ sĩ Trương Thị đã rút súng ra chĩa vào Diệp Phi.

Mấy cô gái che miệng cười khẽ, ánh mắt tràn ngập khinh thường.

Diệp Phi chỉ có một mình, tuy rằng anh có thể xông tới làm cho người ta kinh ngạc, nhưng bên cạnh Trương Huyền có cả ba tay súng thế này thì làm sao Diệp Phi thắng được?

“Mày đã đụng vào giới hạn của tao rời.”

Giọng Diệp Phi lạnh như băng: “Tối nay mày nhất định phải cho tao một lời giải thích”

“Giải thích với mày á? Giải thích beep gì?” Trương Huyền cầm một điếu xì gà lên cười nói: “Nơi này có ba cây súng, mày có muốn chúng nó giải thích với mày không? Nói đi, có muốn chúng nó giải thích với mày không?” Trương Huyền vênh váo tự đắc.

Nhưng mà lời này vừa dứt…

“Soạt soạt soạt!” Tiếng xé gió vang lên, ngân châm bay vụt, ba tên vệ sĩ cầm súng nheo mắt, sau đó cảm thấy cổ tay đau xót.

Cổ tay chết lặng, vai không còn sức và súng cũng rơi xuống đất.

“A!” Khi mọi người đang hét lên thì Diệp Phi đã biến mất.

Mấy tên vệ sĩ tái mặt muốn bảo vệ Trương Huyền theo bản năng rồi lại bị Diệp Phi đánh bay không do dự.

Trương Huyền theo bản năng muốn đứng dậy lui ra phía sau nhưng đột nhiên cảm thấy cổ căng cứng.

Anh bị một cái tay chẳng khác gì kìm sắt bóp chặt, sau đó bị nhấc lên.

Sức mạnh khổng lồ đó khiến hắn ta ít thở không thông.

“Cái gì?”

“Cậu Trương Huyền!”

“Anh dừng tay cho tôi!” Đám bè phái ăn chơi sợ quá nên né sang hai bên.

Mấy tên vệ sĩ chịu đựng đau đớn bò dậy, một đám lao về phía Diệp Phi.

Nhưng mà ngay khi bọn họ tới gần, Diệp Phi nhấc chân đá qua nhanh như chớp.

“Bốp bốp bốp!” Mấy người họ đều bị Diệp Phi đá bay.

Xương sườn gãy, không thể đứng lên tái chiến.

Sắc mặt Trương Huyền ngày càng tối tăm không thấy mặt trời: “Mày!”

Sức mạnh của Diệp Phi vượt qua nhưng gì anh ta tưởng tượng, ba tay súng chỉ là đống sắt vụn trước mặt anh mà thôi.

“Tao vẫn cảm thấy mày đã nhận được vài bài học trong chuyện ở Trung Hải” Diệp Phi bóp cổ Trương Huyền: “Thế nhưng bây giờ có vẻ tao đã quá ngây ngô và nhân từ với mày.

Mày rắc rưởi cặn bã như thế thì nên phá hủy tử lầu rồi”

“Nói đi, đêm nay mày muốn chết như thế nào?”

Anh nghĩ đến Tô Tích Nhi bị thương nặng, ánh mắt lóe lên vẻ chết chóc.

“Mày muốn làm cái gì? Mày định giết người ư2”

Trương Huyền vẫn cố nhe răng cười một tiếng: “Giết người sẽ bị khép vào tội tử hình đấy, mày chết rồi thì những người bên cạnh mày sẽ bị ông già nhà tao bóp chết ngay thôi.”

Anh ta không tin Diệp Phi dám giết mình”

“Rầm!” Diệp Phi vung tay phải lên, Trương Huyền lao ra ngoài như đạn pháo, trực tiếp va vào kính thủy tỉnh trên tường.

Lớp thủy tinh cách âm răng rắc vỡ vụn , vô số mảnh nhỏ rời xuống.

“AI” Trương Huyền phun ra một ngụm máu, rồi rơi xuống từ trên cao.

Dưới kia chính là khoảng không cao hai mươi mấy mét.

Trương Huyền kinh hoảng hét to: “Cứu mạng, cứu mạng đi…

“Cạch!” Diệp Phi thoải mái tiến lên, khi Trương Huyền sắp ngã xuống thì anh lại nắm cổ họng của anh ta.

Mọi người xung quanh thét chói tai, mấy cô gái suýt tí nữa là ngất đi mất.

Nó quá khủng khiếp!

Bình Luận (0)
Comment