Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1265

Chương 1265:

Mọi người im lặng, một khi bình tĩnh lại nghĩ kỹ thì chuyện phức tạp nhất cũng trở thành đơn giản.

Khóe môi Đường Nhược Tuyết run run, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.

“Con ăn cháo đá bát, con ăn cơm nhà lo chuyện người ta, mày thích đổi trắng thay đen không?” Lâm Thu Linh bắt đầu nói ngang: “Diệp Phi cho mày bao nhiêu tiền, để mày nói đỡ cho nó thế, uổng phí công sức tao nuôi mày bấy nhiêu năm”

“Con và Hàn kiếm Phong chửi bới Diệp Phi một năm, có thể nói là chửi đến nỗi cạn nước miếng” Đường Phong Hoa nhìn chằm chằm Đường Nhược Tuyết, đào tim đào phổi trách móc em gái mình: “Thế nhưng khi chúng tôi gặp khó khăn, Diệp Phi chẳng những không có bỏ đá xuống giếng, còn lấy ơn báo oán giúp chúng tôi.”

“Diệp Phi giúp Hàn Kiếm Phong làm lại từ đầu, để hai chân tôi không bị cắt đi, đã thế còn giữ tôi lại… Người đàn ông như thế, cô cảm thấy Diệp Phi có thể giết Lâm Thu Linh ư?”

“Tôi nói cho cô biết, dù Diệp Phi hận Lâm Thu Linh đến mức nào thì cũng không dùng cách đó để giết bà ấy”

Cô ấy đánh thẳng vào đại não Đường Nhược Tuyết: “Bởi vì Diệp Phi khinh thường không muốn làm thế!”

Hơi thở Đường Nhược Tuyết chững lại.

“Cút mẹ mày đi!”

“Nó không để mày phải cưa chân rồi lại chữa cho mày thành người què để mày bị người ta chê cười thôi!” Bị gọi thẳng tên, Lâm Thu Linh vỗ xe lăn quát: “Nó có âm mưu độc ác đen tôi như thế mà mày còn biết ơn ư?”

“Bốp!” Đường Phong Hoa không thể nhịn được nữa tát vào mặt Lâm Thu Linh.

Cô ấy gào lên: như bà rút châm!

Tôi trở thành người què là do người mẹ “Vì giấy tờ đất đó, bà tự tay phá hủy chân tôi! Bà mới là người độc ác nhất!”

Bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Người què?

Lâm Thu Linh rút châm?

Đường Phong Hoa rống giận như thế, chẳng những làm cho mọi người im lặng mà cũng là một cú sốc đánh thẳng vào đầu Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết giữ chặt Đường Phong Hoa theo bản năng: “Chị cả, rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

“Thứ ăn cháo đá bát, mày đừng có mà ngậm máu phun người!”

Lâm Thu Linh mạnh miệng phủ nhận: “Tao rút châm của mày từ khi nào? Rõ ràng là cái thằng Diệp Phi đó chữa bệnh không ra gì…”

Lâm Thất Di cũng lên tiếng: “Phong Hoa, đừng có nói bậy nói bạ, sao mẹ con lại làm những chuyện đó được?”

“Khi đó tôi sắp phải cưa chân, Diệp Phi đã giữ đôi chân này lại cho tôi và dặn là một tiếng sau rút châm” Đường Phong Hoa tức giận rồi đột nhiên trở nên buồn bã, giọng nói bắt đầu run run: “Thế nhưng bà lại lén lút vào trong phòng cấp cứu, rút châm trên chân trái của tôi ra trước”

“Tuy là khi đó tôi không thể cử động nhưng ta đã tỉnh lại và có ý thức.”

“Tôi tận mắt nhìn thấy bà rút châm”

“Tôi muốn lên tiếng ngăn lại nhưng nghĩ đến việc mẹ ruột của mình muốn phá hủy chân mình thì tôi còn giữ lại nó làm gò? Hơn nữa bà luôn miệng nói như thể tôi và Hàn kiếm Phong mắc nợ bà rất nhiều, thế nên tôi dùng hai chân đổi lấy cho bà thứ bà muốn!”

“Thế nhưng khoảnh khắc bà rút cây châm đó ra thì tình nghĩa mẹ con giữa chúng ta đã kết thúc, công ơn nuôi dưỡng đó tôi đã trả lại cho bà. Hôm nay nếu như bà không nhất quyết phải hắt nước bẩn lên người Diệp Phi thì tôi đã sống để bụng chết mang đi rồi. Tôi đã nghĩ mình sẽ che giấu cho sự độc ác đó của bà nhưng bà là lại nói rằng Diệp Phi làm hỏng chân tôi thì tôi không thể nhịn. Một người ngoài có thể cứu được hai chân tôi, một người mẹ ruột muốn phá hủy hai chân tôi! Dù tôi có nhún nhường cách mấy thì cũng không thể che mờ mắt mình!”

“Lâm Thu Linh, hôm nay tôi lặp lại một lần nữa và cũng là một lần cuối cùng”

“Tôi trở thành người què là do bà rút châm” Cô ấy gào lên với Lâm Thu Linh: “Từ hôm nay trở đi, tôi với bà ân đoạn nghĩa tuyệt!”

Sau khi nói xong, cô ấy bèn đẩy đám người Đường Tam Quốc ra và nhanh chóng vào đồn cảnh sát, cây gậy liên tục chạm vào mặt đất, kiên quyết không lùi bước hay quay đầu.

Lâm Thu Linh ngồi trở lại xe lăn rồi lại phát hiện đám người Đường Tam Quốc đều nhìn chăm chăm vào mình.

Đường Nhược Tuyết cũng đen mặt: “Mẹ, chị cả nói thế có thật không?

Bình Luận (0)
Comment