CHương 1319:
“Hơn nữa cũng cần lúc nào gọi phải có mặt để phối hợp điều tra”
Liễu Hàn Yên nói kết quả sơ bộ liền một hơi: “Còn nữa, tiền bảo lãnh ra ngoài là ba tỷ”
“Anh Dương thật tốt”
Diệp Phi khen ngợi một câu: “Đúng việc không nhầm người, ít nhất cũng không để tôi phải thất vọng”
Dương Kiếm Hùng cười khổ một tiếng: “Nhưng anh ấy đã đắc tội chết với Huyết Y Môn và nhà họ Trịnh, tôi sợ rằng sau này anh ấy sẽ gặp không ít phiên thức”
“Yên tâm đi, anh Dương có thể điều qua chủ trì đại cuộc, điều đó chứng tỏ rõ ràng có người nào đó cần anh ta cầm thanh kiếm sắc bén này”
Diệp Phi vỗ vai Dương Kiếm Hùng: “Nhà họ Trịnh không thể động đến anh ta được”
“Không nói nữa, tôi trở về Kim Chi Lâm đọc sách đây, một tuần nữa, tôi sẽ phải tham gia trận thi đấu cấp thành phố rồi”
Nói xong liền nắm lấy áo khoác, võ vỗ tay đi ra ngoài.
Dương Kiếm Hùng nhìn bóng lưng của Diệp Phi, muốn nói về tình trạng vết thương của cháu gái mình, nhưng nghĩ đến việc anh cả vẫn chưa chịu cúi đầu, anh chỉ có thể cười khổ một tiếng.
Anh cả và Diệp Phi quan hệ thân thiết, chỉ sợ là còn có một đoạn thời gian khó khăn… Diệp Phi định nộp tiền bảo lãnh, nhưng Liễu Hàn Yên nói đã nộp rồi, anh cầm biên nhận lên xem, hóa ra là Uông Thanh Vũ đã nộp cho anh.
Anh cười, vỗ vỗ mặt đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài, cảm nhận được một luồng không khí trong lành tràn vào.
Sau đó, một giọng nói ngọt ngào và rõ ràng gọi: iệp Phil”
Uông Thanh Vũ đã chờ đợi ở đây rất lâu, hét lên một tiếng, không chút do dự xông lên, ôm lấy Diệp Phi một cái, cả người đều cảm thấy vui vẻ: “Anh thật sự được thả rồi, anh thật sự được thả rồi, thật tốt quá”
Cô lo lắng Diệp Phi sẽ bị thế lực to lớn của nhà họ Trịnh giẫm đạp đến chết, suy cho cùng thì xuất thân của nhà họ Trịnh không phải là thứ mà Diệp Phi có thể so lại, hơn nữa Diệp Phạm đã thật sự giết người.
Kết quả không ngờ được rằng Diệp Phi còn có thể được nộp tiền bảo lãnh để ra ngoài.
Trịnh Tương Tư đã bị giam giữ.
“Anh không làm gì sai, đương nhiên có thể được thả ra rồi”
Diệp Phi cười kéo người phụ nữ trên người ra: “Hơn nữa, có cô Uông che chở cho, anh còn có thể có chuyện gì được sao: “Anh đừng có khen em, chỉ cần một lời khen, em lại càng đỏ mặt càng cảm thấy xấu hổ hơn”
Uông Thanh Vũ liếc nhìn Diệp Phi, vươn tay sờ má Diệp Phi nói: “Tối hôm qua anh cứu em, còn trừng trị kẻ xấu, nhưng em lại không thể bảo vệ tốt cho anh, em thật sự quá vô dụng mà”
Nghĩ đến việc tối hôm qua Diệp Phi bị chính mình ‘bán rẻ, thậm chí còn bị Uông Kiều Sở ép buộc phải rời đi, trong lòng Uông Thanh Vũ cảm thấy rất khó chịu.
Điều này cũng khiến cô phản kháng mạnh mẽ đối với Uông Kiều Sở.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, tối hôm qua em đã cố gắng hết sức rồi”
Diệp Phi an ủi một câu: “Chỉ là tình thế nằm ngoài tâm kiểm soát của em, cho nên em không cần cảm thấy hổ thẹn”
Anh có thể nhìn ra, Uông Thanh Vũ đối với anh là thật lòng, nếu tối hôm qua xảy ra chuyện với anh, anh chỉ sợ rằng, cô thật sự sẽ tự sát, để cho anh một lời giải thích.
Đối với một người phụ nữ đơn giản mà cũng cố chấp như vậy, Diệp Phi luôn cảm thấy trân trọng từ tận đáy lòng mình.
“Dù sao thì em cũng chính là cảm thấy áy náy, em định đem công ty chia cho anh một nửa”
Uông Thanh Vũ nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô lên: “Sau này, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu”
Sau khi trải qua sóng gió đêm qua, Uông Thanh Vũ càng kiên định với quyết định của mình, say này sẽ cùng Diệp Phi sống chết bên nhau.
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Những chuyện này, sau này hãy nói tiếp đi…”
Uông Thanh Vũ năm lấy cánh tay của Diệp Phi: “Đi, anh không ăn gì cả một đêm rồi, em đưa anh đi trà lâu ăn sáng.”
Cảm nhận được sự dịu dàng của người phụ nữ, da đầu Diệp Phi lập tức bị ngứa ngáy: “Không cần đâu, anh ăn rồi, em gọi xe trở về đi…” Anh vươn tay gỡ ngón tay Uông Thanh Vũ ra.
“Buông tay ra ngay cho tôi Đúng lúc này, một tiếng gầm lên giận dữ từ phía sau truyền đến.