Chương 1321:
Diệp Phi không để ý đến sự oán giận của Uông Kiều Sở, từ trong người mình lấy ra một lọ thuốc”Nhược Tuyết bạch dược”, và đổ xuống lòng bàn tay của Uông Thanh Vũ.
Uông Thanh Vũ không ý thức được mà hỏi: “Diệp Phi, đây là cái gì? Mùi lại thơm như thế”
Diệp Phi trả lời rất thành thật: “Đây là thuốc chữa vết thương do chính anh phối chế, gọi là Nhược Tuyết bạch dược”
“Trong vòng ba giây có thể cầm máu, mười giây sẽ hết đau, và một phút có thể liền thành sẹo”
Diệp Phi nói một cách dịu dàng: “Dùng thuốc này, em sẽ rất nhanh có thể khỏe lại, hơn nữa cũng sẽ không để lại sẹo.”
Uông Thanh Vũ cười vui vẻ: “Thật sao? Anh thật lợi hại a, có thể phối chế ra loại thuốc như thế này, so với thuốc chữa vết thương của nhà em còn tốt hơn nhiều”
Diệp Phi cười: “Anh cũng chỉ là vận khí tốt thôi, tình cờ phát hiện một công thức bí truyền cổ xưa, nên đã phối chế ra xem thử hiệu quả”
“Nếu hiệu quả tốt như lời nói, vài ngày nữa anh sẽ xin cấp bằng sáng chế độc quyền, sau đó sẽ bắt đầu sản xuất hàng loạt”
Diệp Phi thổi nhẹ tay Uông Thanh Vũ: “Anh nghĩ, nó nhất định sẽ kiếm được không ít tiền”
“Trong vòng một phút có thể liền thành sẹo, không khoác lác thì cậu sẽ chết sao–” Uông Kiều Sở định nói rằng Diệp Phi giả thần giả quỷ, nhưng ngay sau đó đồng tử của anh ta ngưng tụ lại.
Anh ta kinh hãi phát hiện, sau một phút, Diệp Phi dùng khăn giấy ướt lau lòng bàn tay của em gái mình, vết thương không chỉ ngừng chảy máu mà còn thực sự hình thành một vết sẹo đỏ sẫm.
Loại thuốc này, thật quá lợi hại rồi.
Trong lòng anh ta run sợ.
Uông Kiều Sở kiềm chế cơn tức giận của mình, một lời cũng không nói mà dẫn người rời đi, sau đó lên chiếc xe Lincoln của mình.
Vừa lên xe, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi: “Nguyên Họa, trong tay Diệp Phi có một công thức bí mật làm thuốc trị chấn thương, gọi là Nhược Tuyết bạch dược, hiệu quả gấp trăm lần của chúng ta”
“Bằng bất cứ giá nào, không từ mọi thủ đoạn nào, hãy mang công thức bí mật này về đây cho tôi…”
Diệp Phi cùng Uông Thanh Vũ đi ăn bữa sáng, sau đó chạy về phòng khám Kim Chi Lâm để tắm rửa và khám bệnh.
Khoảng ba giờ chiều, Diệp Phi chạy đến viện điều dưỡng, kiểm tra sức khỏe cho Diệp Trấn Đông, đổi đơn thuốc sau khi xác định tình hình đã ổn.
Khi quay trở về, Diệp Phi đi ngang qua cao ốc Nhược Tuyết, phát hiện người đông nghìn nghịt ở trước cửa, còn có không ít băng biểu ngữ.
Trên đó viết rằng đây là công ty vô đạo đức, chính là xem mạng người như cỏ rác, phía trước còn có một người đàn ông béo trung niên đang hô khẩu hiệu.
Hàng chục nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đứng ở lối vào của cao ốc, từng người từng người một tạo thành tường lũy không một khe hở đầy mạnh mẽ để ngăn chặn bệnh nhân.
Cảnh đó cũng giống như cảnh mà công ty Uông Thanh Vũ đã từng trải qua.
Diệp Phi do dự một hồi, muốn rời đi nhưng cuối cùng cũng dừng xe lại.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho thư ký Cao Tịnh, sau đó đi ra theo hướng cửa sau.
Cao Tịnh sớm đã đợi sẵn ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ lên vẻ lo lắng nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài, thỉnh thoảng cô ta nhìn quanh như thể sợ bị ai đó phát hiện ra.
“Thư ký Cao, sao cô lại lén lén lút lút như vậy?”
Diệp Phi đi tới: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phi, khuôn mặt xinh xắn của Cao Tịnh vừa lo lắng vừa mừng rỡ, cô chạy đến, kéo lấy Diệp Phi, sau đó chạy đến trốn sau cửa kính.
Đợi khi cửa kính được đóng và khóa lại, khuôn mặt xinh xắn của cô ta mới trở nên nhẹ nhỡm: “Cũng may là chúng ta không bị kẻ gây rối phát hiện, nếu không chúng ta đã bị vây đánh rồi”
Sau đó cô ta lại rất vui vẻ: “Cậu Diệp, anh đến đây thì thật là quá tốt rồi”
Diệp Phi có chút tò mò hỏi lại một câu: “Rốt cuộc là xảy ra việc gì?”
“Đây không phải là tội của Lâm Tam Cô và Lâm Thất Di gây ra sao?”
Cao Tịnh trên người mặc trang phục công sở, trang phục đen không chỉ khiến cô ta trông mảnh mai mà còn khiến khí chất của cô ta trở nên có vài phần lạnh lùng hơn.