Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1332

Chương 1332:

Lâm Thất Di tự mình đưa ra phán đoán: “Tại nơi đó tôi cũng ngửi thấy mùi thuốc rất thơm”

“Nhược Tuyết bạch dược quả thực là phi thường”

Uông Kiều Sở quay đầu lại nhìn Nguyên Họa đang định mở miệng nói chuyện: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy vết thương lành trong lòng bàn tay của Thanh Vũ. Hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với loại thuốc của Uông Thị: Anh ta cũng cho xem một bức tranh được chụp bởi vị bác sỹ mà anh ta đã mua chuộc trong công ty của Uông Thanh Vũ,trên đó là lòng bàn tay của Uông Thanh Vũ.

‘Vết thương trên đó không những đã liền sẹo mà còn chuyển sang màu đỏ nhạt, ước chừng vài ngày nữa vết sẹo sẽ biến mất.

Sự hoài nghi của Nguyên Họa đã dần dần biến mất.

“Chà, tôi quên mất một chuyện” Lâm Thất Di đột nhiên vỗ trán, từ trong túi xách lấy ra một lọ thuốc: “Đây là lọ thuốc do Diệp Phi để lại sau khi kết thúc thử nghiệm. Bên trong đã không còn bột thuốc, cậu ta ném nó vào thùng rác, tôi tiện tay nhặt nó về”

“Cậu Kiều Sở, cô Nguyên Họa, mọi người có thể xem qua”

Bà ta đặt lọ thuốc trên chiếc bàn nhỏ.

Uông Kiều Sở hơi nheo mắt lại: “Đúng vậy, đây chính là lọ thuốc của Diệp.

Phi đưa cho Thanh Vũ bôi vào vết thương”

Nguyên Họa cúi người nhặt lọ thuốc lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ chê bai, dường như cảm thấy loại thuốc này quá rẻ rúng, còn từng bị vứt vào sọt rác nữa.

Nhưng cô ta vẫn mở nắp.

Một mùi hương tươi mát xông vào mũi.

Tinh thần của Nguyên Họa trở nên sảng khoái, và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta thoáng chút ngạc nhiên.

“Cạch cạch cạch” Uông Kiều Sở cầm lấy lọ thuốc và một tờ khăn giấy, lật ngược chiếc lọ đặt miệng lọ trên tấm khăn giấy rồi gõ gõ.

Sau khi gõ một lúc lâu, một ít bột rơi xuống.

Sau đó, anh ta nhỏ một giọt nước khác vào đó, lắc mạnh và rửa sạch toàn bộ lọ thuốc.

Cuối cùng, anh ta hơi nghiêng đầu về phía một người đàn ông mặt lạnh lùng: “Tiêu Thập Nhất, hãy cắt một vết nhỏ trong lòng bàn tay vào đây”

Không nó nào, người đàn ông mặt lạnh lùng kia rút dao găm ra và rạch ra một vết máu ở lòng bàn tay.

Uông Kiều Sở đổ những giọt nước trong lọ thuốc lên lòng bàn tay, sau đó lại phủ bột thuốc lên.

Nguyên Họa nhìn một cách không tán thành.

Tiêu Thập Nhất với đôi mắt chất chứa nỗi nghỉ hoặc.

Anh ta trong ngành nhiều năm như vậy chưa hề nghe qua, một loại thuốc mà một phút có thể cầm máu, và chỉ sau hai phút, khi Uông Kiều Sở lau sạch vết máu dính, vết thương bỗng liền lành lại.

Lâm Thất Di kinh ngạc thất thanh: “A!” Ly rượu mà Nguyên Họa đang cầm trên tay cũng đổ ra ngoài.

Tiêu Thập Nhất cũng há hốc mồm.

Uông Kiều Sở thả tăm bông đứng lên: “Thuốc này thế nào?”

“Cậu Kiều Sở đừng lo lắng, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ đem được công thức bí mật này về”

Nguyên Họa bật dậy, khuôn mặt xinh xắn tràn đầy nhiệt huyết: “Với công thức bí mật này, nó không chỉ có thể mang lại cho chúng ta sự giàu có đáng kinh ngạc mà còn mở rộng những mối quan hệ chưa từng có”

“Cho dù đó là năm gia tộc lớn hay ba trụ cột lớn, đến lúc đó họ cũng phải lấy lòng chúng ta”

“Với loại thuốc này, họ có thể bớt đau hơn rất nhiều và hạn chế cái chết cho rất nhiều người”

Cô ta nhìn Uông Kiều Sở rồi bổ sung thêm một câu: “Tôi sẽ làm mọi thứ để lấy cho bằng được công thức bí mật này từ Diệp Phi”

Uông Kiều Sở nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Diệp Phi rất cao siêu và cảnh giác. Việc lấy được công thức bí mật của anh ta cũng khó như lên trời vậy”

“Dù khó khăn đến đâu, cũng phải lấy về”

Thái độ của Nguyên Họa rất kiên định: “Nếu không, một khi sản xuất ra, bạch dược của Uông Thị không chỉ phá sản, mà chúng ta cũng không còn chỗ đứng”

Bình Luận (0)
Comment