Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1342

Chương 1342:

Mí mắt Trịnh Càn Khôn giật giật: “Ý cậu là bắp thịt ở hai bên vết thương của tôi bị đứt ra như tờ giấy trắng này?

Ông ta không muốn tin, nhưng nghĩ đến vết thương càng ngày càng đau của mình, trong lòng càng thêm ngưng trọng.

“Cũng gần như vậy!”

Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Đương nhiên, điều quan trọng nhất là ông già rồi, vô luận là tốc độ tạo máu hay là tốc độ khép lại cũng không bằng trước kia”

“Mùa đông này vết thương của ông sẽ rách thêm vài lần nữa. Rất có thể sẽ không lành trở lại, nếu buộc phải khâu nhân tạo sẽ rất dễ bị tách ra”

“Đến lúc đó tương đương với việc ông một lần nữa bị đâm vết thương, vẫn là không cách nào lành và khâu lại”

“Như vậy, ông nói xem, chả phải cỏ phân mộ ông lại dài hơn không?”

Lúc này, Diệp Phi đã rót một tách trà cho Trịnh Càn Khôn, bày tỏ một chút lòng tốt.

Trịnh Càn Khôn đang cầm chiếc cốc, ánh mắt lóe lên: “Nếu như tôi muốn chữa trị, bác sĩ Diệp sẽ làm sao để chữa?”

Khi ông ta nói câu này, mắt ông ta vẫn dán chặt vào Diệp Phi, muốn từ khuôn mặt anh nhìn thấy điều gì đó.

“Rất đơn giản”

“Thừa dịp máu thịt vẫn còn một chút khả năng chữa lành, chủ động đem vết thương cắt ra, lấy thịt thối để lại mấy năm nay, sau đó bôi thuốc vào vết thương”

Diệp Phi thản nhiên nghênh đón ánh mắt của Trịnh Càn Khôn: “Khâu nhân tạo để vết thương lành hẳn từ trong ra ngoài, cuối cùng uống thuốc bắc để từ từ điều chỉnh lại”

“Bằng cách này, chỉ cần sau này vết thương của ông không bị lực xé mạnh, tùy thời sẽ không còn nứt ra, cũng không cần phải đối mặt sinh tử”

“Đương nhiên, ở đây có một điều kiện tiên quyết, đó là thuốc trị vết thương phải đạt tới sáu sao, nếu không sẽ khó chữa lành vết thương do dao dâm lưu lại”

Diệp Phi nói xong dựa vào chỗ ngồi của mình: “Ông Trịnh có thể suy tính một chút”

“Cắt ra, bỏ thịt, bôi thuốc, khâu lại, điều kiện..” Trịnh Càn Khôn khẽ gật đầu, sau đó hỏi: “Trên thị trường chỉ có loại thuốc trị chấn thương năm sao. Bác sĩ Diệp có loại thuốc trị chấn thương sáu sao sao?”

“Cho tôi chút thời gian, tôi có thể chế biến ra” Tải app truyệnhola đọc nhiều hơn nhé!

Diệp Thiếu Phong cười nhẹ nói: “Tuy nhiên tôi muốn thù lao là ba trăm năm mươi tỷ đồng”

“Thù lao không thành vấn đề, nhưng đối với việc chữa trị vết thương này, tôi phải về thu xếp một chút”

Trịnh Càn Khôn mở miệng cười: “Cậu biết đấy, cửa ải cuối đang đến gần, có rất nhiều việc cho nên không dễ tìm thời gian trống để chữa bệnh”

Diệp Phi cũng cười theo sau nói: “Tôi có thể hiểu, nhưng Ông Trịnh tốt nhất tốc độ nhanh một chút, với trường hợp của ông, tôi đoán nó sẽ không hiệu quả nếu bị xé nó thêm ba lần nữa”

Trịnh Càn Khôn đứng lên: “Được rồi, tôi sẽ trả lời bác sĩ Diệp càng sớm càng tốt”

Sau đó, ông ta bắt tay Diệp Phi, trò chuyện vài câu rồi quay lưng bỏ đi, Hà Thủ Ô cũng không có mang đi “Diệp Phi, con muốn trị thương cho ông ta sao?”

Sau khi bọn người Trịnh Càn Khôn biến mất, Diệp Trấn Đông bước ra khỏi hành lang, dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi.

“Con là bác sĩ và ông ta là bệnh nhân. Nếu ông ta sẵn lòng cho phép con điều trị, con sẽ vì ba trăm năm mươi tỷ mà cứu lấy ông ta một mạng”

Diệp Phi vội vàng ngồi dậy, rót một tách trà cho Diệp Trấn Đông: “Tuy nhiên, xét theo biểu hiện vừa rồi của Trịnh Càn Khôn, ông ta tuyệt đối sẽ không để con cứu trị”

“Con người ông ta bản tính đa nghỉ, còn cùng con xảy ra nhiều hiềm khích không nhỏ, con nhiệt tình xem bệnh ông ta như vậy, ở trong lòng ông ta nhất định có âm mưu”

“Cho nên ông ta hỏi nhiều vậy cũng chỉ để biết phương pháp điều trị của con là đủ rồi, còn vết thương ông ta tuyệt đối sẽ không để con đụng”

“Ông ta lo lắng con sẽ động tay chân, để ông ta chết lặng lẽ.”

Bình Luận (0)
Comment