Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1486

Chương 1486:

Sau khi nói xong, ông ta phất tay, rất nhanh sau đó, hai người y tá đẩy một chiếc xe lăn ra Trên chiếc xe lăn có.

Một nữ bệnh nhân đã bịt Cô gái mặc đồ bệnh nhân màu xanh lam, cả người run lên, ánh mắt sợ hãi, y như đã gặp phải ác mộng gì đó vậy.

Cách tầm mấy mét, mọi người vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô ấy Diệp Phi kinh ngạc đến nỗi mất cả tiếng: “Phùng Mịch Mịch?”

Mặc dù sắc mặt Phùng Mịch Mịch trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như lần vào trạm y tế trước đó, nhưng Diệp Phi vừa nhìn một cái vẫn có thể nhận ra.

Chỉ là cô ta cũng không kiêu ngạo nữa, trên khuôn mặt phần lớn là sự sợ hãi, kinh hoàng, còn có cả tuyệt vọng.

Diệp Phi hơi híp mắt lại.

“Đây là bệnh nhân tôi tìm đến ở bệnh viện Nhân Dân” Phùng Côn Luân cầm micro, nói đơn giản bệnh tình của Phùng Mịch Mịch: “Eo của cô ấy bị súng bản vào một viên, sau đó cô ấy liền trở thành dáng vẻ này”

“Mọi người ở đây đều là những tinh anh trong vô vàn những bác sĩ, nói cách khác, trong thế hệ trẻ của Long Đô, mọi người chính là mười người giỏi nhất”

“Vậy nên hãy dùng một trăm phần trăm thực lực của mọi người, toàn bộ tiềm lực, nghĩ ra một phương án có thể cứu chữa cho tôi xem xem”

“Long Đô là thành phố đứng đầu về y học, con hổ trong ngành, mọi người đừng làm tôi thất vọng, đừng làm trung y Long Đô mất mặt”

“Bây giờ từng người lên đây một, mỗi người có năm phút lên để tiến hành kiểm tra, sau đó đưa ra phương án cho tôi xét duyệt”

“Tôi chưa xem qua tư liệu của mọi người, cing không biết năng lực của mọi người ra sao, càng không rõ bối cảnh của mọi người thế nào, vậy nên hôm nay mọi người chỉ có thể lấy thực lực ra báo cáo với tôi thôi”

“Tôi có thể nói cho mọi người biết, mặc dù dựa theo quy định là chọn một người trong mười người, nhưng nếu như không có ai khiến tôi hài lòng, tôi không ngại khiến Long Đô ăn trứng ngỗng đâu”

Ông ta nói rành rọt tình hình xong, rất rõ ràng, rất quả quyết, chỉ là ngữ khí còn mang theo sự tức giận.

Mấy người Lão Cung nghe xong thì cười khổ mấy cái, không biết làm sao, lắc đầu, rõ ràng đây chính là một đề bài rất khó.

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Cả hội trường đều là một mảnh yên tĩnh.

Không ít người âm thầm bàn tán, suy nghĩ hôm nay không biết sẽ có kết quả gì.

Quách Thi Vũ nhìn Diệp Phi, ánh mắt mang theo dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Cô ta tin rằng, đề bài của Phùng Côn Luân tuyệt đối không đơn giản, muốn có được phương án điều trị, chỉ sợ là không dễ dàng.

Nghĩ tới Diệp Phi rơi vào tình cảnh này, tâm trạng cô ta liền vui vẻ hẳn lên.

“Không nói nhiều nữa, bắt đầu đi”

Phùng Côn Luân phất tay một cái, ra hiệu cho hội trường yên tĩnh lại, cuộc thi cứ thế bắt đầu.

Thí sinh đầu tiên lên là một người mặt tròn, hơi béo, anh ta căn môi đi lên sân khấu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Phùng Mịch Mịch, đưa tay ra bắt mạch cho đối phương.

Phùng Mịch Mịch vừa bị anh ta động vào, cả người liền run lên, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, giống như nhìn thấy ác quỷ gì đó vậy.

Nhưng cô ta lại không kêu ra tiếng.

Bác sĩ béo là sinh viên hàng đầu khi tốt nghiệp trường y của Long Đô, anh †a vô cùng kiêu ngạo, tự tin, nhưng sau khi bắt mạch được hai phút, sắc mặt anh ta liền biến đối.

Mạch đập rất kỳ lạ, lúc thì đạp mạnh, lúc lại rất yếu, lúc thì biến mất. Anh ta thật sự khó mà nắm bắt được.

Bác sĩ béo cắn môi, cố gắng ổn định tinh thần, kiên trì thêm chút nữa, nhưng vẫn không xem ra được bệnh tình của bệnh nhân.

Bình Luận (0)
Comment