Chương 1527:
Cô nói thẳng lý do mình chưa tra được sự thật với anh.
Diệp Phi khẽ gật đầu, anh hiếu ý Viên Thanh Y.
“Mấy ngày nay nếu không phải tôi mạnh mẽ nắm Võ Minh trong tay và sự ủng hộ của Viên Huy Hoàng thì không mười cũng tám người tạo phản Viên Thanh Y tiếp tục đề tài trước đó: “Cho dù như vậy chúng tôi cũng không áp được lâu thêm nữa, nếu hội trưởng Tưởng không khá lên thì sớm hay vị trí này cũng phải nhượng lại. Dù sao bọn họ cũng sẽ không để một người tàn phế vẫn luôn đảm nhiệm. Đối với Cửu Thiên Tuế thì chỉ có nguyên lý được làm vua, thua làm giặc, ông ấy cũng không cần một kẻ tàn phế năm Võ Minh Long Đô”
‘Viên Thanh Y nhẹ nhàng dịu giọng nói với Diệp Phi, đôi môi nhỏ rất mê người, nhưng từng câu từng chữ lại tràn ngập cô đơn và không biết làm sao Diệp Phi cười: “Tôi thấy cô lúc nào cũng nhẹ nhàng thoải mái còn tưởng cô sống rất an nhàn, không ngờ cũng trải qua cuộc sống tràn ngập nguy cơ như vậy: Viên Thanh Y cười: “Các cụ nói cấm có sai, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Bây giờ Võ Minh Long Đô loạn trong giặc ngoài. Thân thể hội trưởng Tưởng không tốt, các phân minh khác ngấp nghé gây sự. Bọn họ đã bắt đầu phái người trung tâm đến Long Đô, đều muốn phân một miếng bánh trong lúc hỗn loạn này, chẳng sợ không cướp được chức hội trưởng hoặc phó hội trưởng cũng muốn tranh cái chức nho nhỏ hoặc kiếm chác gì đó là được, coi như có một nơi tiếp ứng ở Long Đô.
‘Võ Minh ở Miêu Thành gấp gáp nhất, hội trưởng Miêu Kim Qua còn gọi trực tiếp cho tôi, yêu cầu tôi đỡ con ông ta là Miêu Kinh Vân thượng vị. Còn nói nếu tôi để con ông ta làm hội trưởng thì không ngại cho con ông ta cưới tôi”
Nụ cười của Viên Thanh Y gợn chút sát ý: “Nếu tôi không đồng ý hoặc cản trở con đường của con trai ông ta thì ông ta sẽ bắt tôi đến Miêu Thành luyện cổ*”
*Cổ: Một loại độc đặc thù, người hạ độc cấy sâu (cổ) vào cơ thế người khác, từ đó nắm quyền điều khiển trí óc/ sinh mạng người đó.
Diệp Phi nheo mất cười khẩy: “Hội trưởng Miêu Thành ngang nhiên vậy ư?”
“Miêu Thành là nơi đặc thù, Cửu Thiên Tuế phải hao phí rất nhiều sức lực mới nắm được.”
‘Viên Thanh Y dịu dàng kể: “Địa phương đặc thù, địa vị đặc thù, nên quyền lực cũng là đặc thù. Nếu học trò của Võ Minh ở Miêu Thành vi phạm nội quy thì chỉ có Cửu Thiên Tuế và hội trưởng Miêu Thành mới có quyền trừng phạt, ngoài ra thì cho dù là chấp pháp đường cũng không được nhúng tay. Hơn nữa, võ lực.
của bọn họ cao vô cùng, còn biết y thuật và độc thuật, cho nên có tư cách ngang tàng với tôi”
Gô lần lượt kể ra lý do Miêu Thành là nơi khó dây vào.
“Vậy ư?” Diệp Phi nghe xong sinh ra hứng thú: “Nếu có cơ hội tôi phải gặp thử hội trưởng Miêu Thành một lần mới được…”
Diệp Phi và Viên Thanh Y ăn một bữa hơn nửa buổi, lúc ra khỏi Câu lạc bộ thì đã hơn bốn giờ chiều.
Diệp Phi không cho Viên Thanh Y đưa mình về, tự gọi một chiếc taxi quay lại Kim Chi Lâm.
Trong quán vẫn tấp nập người, Diệp Phi chào một tiếng với đám người Diệp Trấn Đông rồi đi thẳng ra phòng ngủ phía sau, định nghỉ ngơi một lúc.
Đi ngang qua nhà ăn, anh thoáng nhìn thấy Tô Tích Nhi ngồi bên cửa sổ cầm bát mì ăn liền chậm chạp ăn.
Trời đã dần tối, chỉ có chút năng hoàng hôn mong manh chiếu lên trên mặt cô, nhưng gương mặt này vẫn điềm tĩnh xinh đẹp như mọi khi.
Lông mi cô rất dài, mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, khiến người ta sinh ra cảm giác cô là tiểu thư cần được cưng chiều yêu thương.
“Mi ăn liền này ngon thế à?”
Diệp Phi đi qua, cướp bát mì của cô: “Anh thử xem”
Anh cầm đĩa cuốn mì lên, đưa một miếng to vào miệng nhai rồi nuốt xuống Tô Tích Nhi há miệng, khó tin nhìn “Cái.. cái này em lỡ ăn rồi”
Phi ăn mì của mình.
Chờ Diệp Phi ăn xong mì rồi tiện đường húp cạn luôn nước lèo, ném bát giấy vào thùng rác thì Tô Tích Nhi mới phản ứng lại, thấp thỏm nói.