Chương 156:
“Tôi cũng không nghĩ sẽ như vậy.”
Diệp Phi đau thương nở nụ cười: “Vì vài khách hàng mà cô bảo vệ Triệu Đông Dương, lại còn vì anh ta mà cho tôi một cái bạt tai.”
“Xem gia tôi ở trong lòng cô quả thật là còn không bằng một con chó!”
Câu từ không mang theo một chút tình cảm nào khiến cho Đường Nhược Tuyết cảm thấy hỗn loạn vô cùng hơn nữa sự hỗn loạn này trước nay cô chứ từng có: “Cái này phi lý, anh biết tôi nóng tính lên là sẽ mắt khống chế mà…”
“Đương nhiên là tôi biết.”
Diệp Phi lạnh nhạt lên tiếng: “Chỉ là tôi hiểu cô, cô lại không biết tôi muốn làm cái gì, cô chỉ cho rằng tôi vô năng, ghen tuông, kích động.”
Đường Nhược Tuyết liều mạng lắc đầu, theo bản năng mà nắm lấy cỗ tay Diệp Phi.
Nắm thật chặt, thế nhưng cô lại có cảm giác rất xa lạ.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Phi sẽ nghe theo mình, ôn nhu với mình, thi thoảng cũng sẽ như một chú thỏ con tức giận cắn người, thế nhưng bây giờ mới phát hiện ra, anh ta cũng có lúc phát cáu.
Vẻ mặt Triệu Đông Dương hung tợn nhìn cái tay của Đường Nhược Tuyết.
*Diệp Phi, xin lỗi, chuyện phòng bệnh, tôi không nghĩ sẽ hại anh.” Đường Nhược Tuyết không khống chế được mà ôm chặt lấy Diệp Phi, nước mắt thi nhau rơi xuống: “Tôi chỉ là lo anh sẽ gây ra chuyện mà thôi.”
Diệp Phi duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Cô không sai là tôi đã sai, bây giờ tôi đã biết tín nhiệm những thứ đồ không có tình cảm thật sự là vô dụng mà.”
Buông Đường Nhược Tuyết ra Diệp Phi xoay người rời đi.
“Anh đi đâu?”
Đường Nhược Tuyết tiến lên phía trước một bước hét lên: “Anh đi đâu?”
“Về nhà của tôi…” Diệp Phi cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn…
Sau khi rời đi từ cửa công ty Thiên Đường, Diệp Phi liền lên xe của Lưu Phú Qúy rời đi.
*Phi ca, đi đâu?”
Lưu Phú Qúy đang muốn nói cái gì đó nhưng đến cuối cùng lại quyết định không nhúng tay vào chuyện của vợ chồng son họ, tránh cho mẫu thuẫn ngàng càng sâu hơn.
“Tìm Hoàng Chấn Đông.”
Diệp Phi nhìn về phía trước nhàn nhạt mở miệng: “Đem chuyện nợ nàn này ủy thác cho anh ta.”
Anh chắc rằng ngày mai Triệu Đông Dương nhát định sẽ không vui vẻ gì mà đưa tiền vậy nên tốt nhất vẫn nên để cho người chuyên nghiệp như Hoàng Chắn Đông đi xử lý.
Sau đó, Diệp Phi cầm điện thoại di động nên gọi cho Hoàng Chấn Đông, kết quả là gọi một hồi mà vẫn không có người nghe máy.
“Lão Hoàng này sớm như vậy đã đi tìm người rồi?”
Diệp Phi bất đắc dĩ cười cười, sau đó bảo Lưu Phú Qúy trực tiếp đi qua, tiện qua ăn tối luôn.
Lưu Phú Qúy nhấn chân ga đi về phía thương hội Tứ hải.
Anh đảo mắt qua bảng hướng dẫn chỉ đường, cuối cùng lựa chọn đi qua chân núi Vân Đính, giờ là tầm tan ca, đi đường này có thể tiết kiệm được nửa giờ.
Nếu như đổi lại là lúc trước khẳng định là anh sẽ không dám đi đường này thế nhưng đã đi cùng Diệp Phi vài lần rồi nên sự sợ hãi trong lòng Lưu Phú Qúy cũng đã tản đi.
Sau khi tiền vào phạm vi núi Vân Đính, Diệp Phi hơi ngẳng đầu lên, nhìn ngọn núi to lớn trước mặt, ánh mắt của Diệp Phi theo bản năng mà có chút cảnh giác.
Ngay cả chính anh cũng không biết vì sao, mỗi lần đi qua núi Vân Đính là dây thần kinh của anh đều trở nên căng thẳng, nơi đây tựa như một con quái thú có thể đem người ta nuốt chửng bắt cứ lúc nào vậy.
“Két”
Khi xe đi qua một khu biệt thự chưa hoàn thành, Lưu Phú Qúy hãm phanh lại.
Diệp Phi ngẳng đầu lên nhìn, chỉ thấy ở phía trước có máy chiếc xe đã chặn mát li đi.
Trong đó có một chiếc Cadillac, chiếc xe không chỉ bị đâm cháy mà còn có không ít dấu vét của đạn và dao, cửa sổ Xe cũng vỡ vụn.
“Xe của Hoàng Chấn Đông?”
Diệp Phi liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, đây là xe chuyên dụng của Hoàng Chán Đông.
Xe của Hoàng Chấn Đông sao lại ở đây? Lại còn bị biến dạng như vậy nữa?