Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1575

Chương 1575:

Chào mừng, chào mừng, chào mừng đến với Long Đô”

Uông Kiều Sở cười lớn, sau đó mở rộng vòng tay ôm Miêu Kính Vân.

Miêu Kính Vân giống như gặp lại bạn cũ, ôm lấy vỗ vỗ vai Uông Kiều Sở: “Cậu Kiều Sở khách khí quá.”

“Lẽ ra tôi nên đến thăm cậu Kiều Sở sớm hơn mới phải, chỉ là quá nhiều.

việc vụn vặt cần giải quyết không thể thoát thân được”

“Hơn nữa tôi muốn chuẩn bị cho anh một món quà gặp mặt nên mới kéo dài mãi đến hôm nay”

Anh ta nở một nụ cười không nhìn thấu được: “Xin thứ lỗi, mong cậu Kiều Sở thông cảm”

Anh ta thu lại sự kiêu ngạo và ngạo mạn của mình, làm cho bản thân trông có vẻ hèn mọn một chút, làm hài lòng sự hư vinh cao cao tại thượng của Uông Kiều Sở.

“Cậu Vân khách sáo, anh là bạn của Nguyên Họa cũng tức là bạn của tôi, có gì mà phải xin lỗi chứ?”

Uông Kiều Sở cố ý ngẩng mặt lên khiển trách: “Quà cáp thế này lại càng theo khuôn sáo cũ”

“Uông Kiều Sở tôi không có sở thích nào khác, duy nhất chỉ là thích kết bạn, đặc biệt là những anh hùng trẻ tuổi như anh đây, lại càng là hình mẫu trong lòng Kiều Sở tôi.”

“Anh có thể đến thăm tôi thì tôi mãn nguyện rồi, những thứ khác thì không cần đâu”

Anh ta vốn dĩ cũng lười tạo quan hệ với những người trong giang hồ như thế này, trước đây là do Nguyên Họa và Hùng Tử duy trì, nhưng bây giờ nhà họ.

‘Vương gặp nạn mà anh ta lại đang cần nhân lực Uông Kiều Sở bèn dành một chút thời gian đi gặp gỡ, thêm một người bạn là thêm một lưỡi dao đối phó với Diệp Phi.

Anh ta cũng liếc nhìn Miêu Giá Y, người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng khuôn mặt quá trắng, móng tay quá dài, trông như một cô dâu ma.

“Cậu Kiều Sở khách khí rồi”

Miêu Kính Vân cười đắc ý: “Đến cửa là khách, đến gặp cậu Kiểu Sở sao có thể không chuẩn bị quà cơ chứ?”

Anh ta làm tư thế chắp tay lại.

Miêu Giá Y bước đến cửa sổ và thổi tuýt một tiếng.

Chẳng bao lâu trong tầm nhìn của Uông Kiều Sở, trên đường đua xuất hiện một con ngựa đen, ngược ánh mặt trời, trông rất chói mắt.

“Cậu Kiều Sở, đây là báu vật quốc gia của Turkmenistan, một con ngựa chiến khó tìm, đó là món quà của Turkmenistan dành cho cha tôi.”

“Sau này cha tôi đã tặng lại nó cho tôi’ “Nhưng tôi cảm thấy, ngựa tốt phải xứng với anh hùng, không thích hợp với tôi, chỉ hợp với cậu Kiều Sở, cho nên hôm nay tôi mượn hoa dâng Phật tặng cho anh”

Miêu Kính Vân nho nhã cười nói: “Xin cậu nhận cho”

“Ngựa vàng Ahalje?”

Hai mắt Uông Kiều Sở sáng lên, thân thể chấn động, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng tiến vào đường đua: “Đây đúng là một con hãn huyết bảo mã”

“Cậu Vân này, anh thật có lòng, có lòng rồi..” Uông Kiều Sở yêu ngựa như mạng võ vỗ vai Miêu Kính Vân, trong mắt không giấu được vui mừng: “Vê sau mọi người đều là bạn tốt của nhau.”

“Anh ở Long Đô có việc gì cứ lên tiếng, tuy răng không phải việc gì cũng nắm chắc mười phần nhưng dù sao tiếng nói của tôi ở đây cũng có chút trọng lượng”

Nói xong, Uông Kiều Sở đã nhảy từ trên đài xuống, đứng trên đường đua để nhận quà.

Miêu Kính Vân cười: “Cảm ơn cậu Kiều Sở xem trọng”

“Bip..” Ngay khi Uông Kiều Sở vẫy tay để đưa con ngựa đến thử xem sao thì một âm thanh tần số cao truyền qua trường đua.

Ngựa vàng Akhaliie vốn dĩ đang thong thả bước đi, trong chớp mắt bật chạy ca

Trong giây tiếp theo, nó lao thẳng vào người đang cản đường Uông Kiều Sở như một viên đạn pháo.

Bình Luận (0)
Comment