Bà ta hờ hững bổ sung thêm một câu: “Nhưng nếu cậu thật sự muốn nhúng tay vào vì vinh quang của Hẻm Ô Y, tôi cũng chỉ có thể tiễn cậu một đoạn đường.
Diệp Phi không cho ý kiến chỉ cười lạnh một tiếng: “Đừng giả vờ nữa, loại lời nói khách sáo này không có chút ý nghĩa nào hết”
“Diệp Phi!”“
Thẩm Hồng Tụ đột nhiên lên tiếng: “Anh đi đi, anh không đáng vì tôi mà chết ở chỗ này!”
Cô ta đã coi Diệp Phi như một người bạn, là anh em. Hơn nữa cô ta cũng vô.
cùng cảm kích chuyện Diệp Phi đã cứu mình, đương nhiên cô ta không muốn Diệp Phi bị hại.
“Đến thì cũng đã đến rồi, bây giờ cô bảo tôi cụp đuôi cút đi, sau này tôi làm sao mà ngẩng đầu lên được?”
Diệp Phi nở một nụ cười: “Hơn nữa, bọn họ vất vả lắm mới đặt được bẫy dụ tôi đến đây thì làm sao có thể để tôi sống sót mà rời khỏi đây đây?”
Thẩm Hồng Tụ giật giật khóe miệng: “Nhưng mà..”
“Đừng lo lắng, những người này cũng không giữ được tôi”
Trên mặt Diệp Phi xuất hiện một tia khinh thường: “Bà già, dẫn theo nhóm đồ tử đồ tôn của bà cùng lên đi”
Bà lão hiền lành cười cười: “Tôi già rồi, xương cốt cũng không thể chịu nổi mấy trận đánh như vậy, bây giờ tôi lùi về nghỉ ngơi trước, để con cháu của tôi theo bồi cậu đi”
“Đến đây đi”
Diệp Phi cũng nhặt một cái mã tấu sau đó quát lên: “Tôi muốn xem xem, cạm bảy chết chóc ngày hôm nay là dành cho tôi hay là dành cho các ngư: Bà lão hiền lành cũng không phí lời nữa, chống gậy đầu bò đi về phía trước một chút sau đó quát lên: “Lên!”
Sát thủ của Hẻm Ô Y chen chút chạy đến, nhiều vô số kể “Diệp Phi, cẩn thận!”
Thẩm Hồng Tụ nhắc nhở Diệp Phi một câu: “Bọn họ có ám tiễn, có độc châm”
Cô ta có chút hối hận vì đã không mang súng bắn tỉa đến, nếu không lúc này cô ta có thể thả lỏng một nửa.
“Không sao, đi theo tôi!”
Trên mặt Diệp Phi không có một chút gợn sóng, anh dẫn Thẩm Hồng Tụ đến lối vào nghĩa trang.
Chỉ cần chém giết ra khỏi nghĩa trang, bên ngoài ngã tư đường lớn có xe ô tô của anh, hơn nữa còn có Thái Linh Chỉ tiếp ứng, đủ sức để anh rời đi.
Nhìn thấy Diệp Phi xông thẳng tới muốn giết, sát thủ của Hẻm Ô Y cũng bị nhiễm sát khí, không sợ chết mà xông thẳng lên.
Diệp Phi cũng không nhiều lời, hất mũi chân một cái Khẽ nhếch mép, một con dao găm vụt ra, có rất nhiều kẻ thù, và nó đã bắn liên tiếp ba người.
“Xoet” một tiếng, một cây thủy thủ như điện hiện ra, kẻ địch đông đảo, một đao liên tục sút trúng ba người.
Khí lực mạnh mẽ, ba người ôm vết thương đang chảy máu của mình liên tục lùi về sau, mãi cho đến khi đụng phải thân cây mới có thể ngừng lại, run rẫy đứng tại chỗ.
Diệp Phi cũng không dừng lại, anh trở tay lấy ra một cái cung tên sau đó đột nhiên kéo cung bắn ra ngoài.
Mũi tên vút một cái cắm vào ngực của một cung thủ, khiến anh ta ôm lấy cây cung của mình mà ngã khỏi cây.
Trong giây tiếp theo, tay phải Diệp Phi cầm mã tấu tạo một vòng quét đi kim châm độc đang vút đến.
Cả ba người họ đều không kịp né tránh, kim châm xuyên qua cơ thể của họ.
“King king king!” Diệp Phi vung tay phải lên, mã tấu trong tay anh tạo thành một hình vòng cung, chặn lại mười mấy dạng vũ khí đang bay đến trước mặt.