Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 161

Chương 161:





Anh không đi theo vào, sau khi án số lầu cho Hoàng Chán Đông, anh liền dẫn theo Lưu Phú Qúy tới nhà hàng Apollo ở tầng một ăn đồ tây.





Diệp Phi muốn gọi một phần bít tết cho hai người, đúng lúc muốn gọi một bình rượu thì mắt lại nháy một cái.





Tầm mắt của anh khóa chặt vào một nhóm người.





Hoàng Đông Cường, Viên Tĩnh và Dương Thiên Thiên.





“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà.”





Diệp Phi xùy cười nói một câu, có điều anh cũng chả hơi đâu mà để ý tới bọn họ, gọi thức ăn xong thì cùng trò chuyện với Lưu Phú Qúy.





“Bịch…” Đang nói chuyện thì cửa kính lại được mở ra, một tên cà la cà phất nam không ra nam nữ không ra nữ ngông cuồng đi vào.





Nhìn thấy có không ít người nhìn sang thì cậu ta lại vênh mặt ưỡn ngực hơn, cậu ta có cảm giác vô cùng tuyệt vời về điều đó.





Trong đó có một người đàn ông đi ở phía trước, nhìn khoảng ba mươi tuổi, anh ta vô cùng xinh đẹp.





Phải, là xinh đẹp mà không phải là ngầu.





Mặt trái xoan, môi hồng răng trắng, ngũ quan tinh sảo, tựa như yêu tinh vậy.





Nếu như đổi lại là một mái tóc dài, trang điểm nhàn nhạt lên nữa, nhất định sẽ đẹp hơn vô số đại mỹ nhân.





Chỉ là, trên khuôn mặt xinh đẹp đó lại mang cái vẻ mặt bất cần đời, trong đôi mắt hẹp dài đó chớp một cái liền hiện ra tia sáng yêu dị.





Người đàn ông xinh đẹp làm động tác xua tay, một nhóm người vây quanh anh ta đi tới một cái bàn lớn.





Lưu Phú Qúy nheo mắt lại nhìn Diệp Phi thấp giọng nói: *Phi ca, anh ta chính là Trần Lệ Dương, chính là người thừa kế của ngân hàng Bao Hải, là chủ tịch của công ty dược Bá Vương.”





Diệp Phi ngẳng đầu lên liếc mắt nhìn qua không ngờ tới ở chỗ này lại gặp được người khiến cho Thẩm Yên phải đau đầu.





Lúc này đây có vài nhân viên phục vụ đang hết sức lo sợ mà nói: “Trần thiếu một ngày tốt lành.”





Trần Lệ Dương nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, bước đi về phía trước, chỉ là đi được nửa chừng thì bước chân chợt dừng lại, ánh mắt anh ta hiện lên sự nghiền ngẫm nhìn về phía Hoàng Đông Cường.





“Đây không phải là Tiểu Cường sao? Nghe nói anh bị bệnh rồi, sao vẫn còn chưa chết vậy?”





“Nhìn thấy anh Dương bọn tao sao lại không ra chào hỏi chứ?”





Anh ta dẫn theo vài người đi thẳng tới trước mặt Hoàng Đông Cường: “Có phải là rất không muốn nhìn thấy tao không?”





“Không phải, không phải.”





Trong ánh mắt Diệp Phi tràn đầy kinh ngạc, từ trước đến nay Hoàng Đông Cường một kẻ luôn khoe hoang và ngông cuồng, giờ này đây lại như một con cừu nhỏ khom lưng cúi mình: “Tôi không nhìn thấy, thật xin lỗi, anh Dương.”





Trên khuôn mặt của Hoàng Đông Cường vô cùng tươi cười, chỉ là điều đó cũng không thể che giấu được tâm tình của mình, mọi người ở đây ai cũng đều nhìn ra được vẻ mặt không được tình nguyện của anh ta.





“Chậc chậc, không nhìn thấy? Mắt mày bị mù à? Mặt mày.





thì ủ ê không thể cười một cái được à?”





Trần Lệ Dương ngoài cười nhưng trong không cười duỗi tay nắm khuôn mặt của Hoàng Đông Cường, tựa như một món đồ chơi mà thưởng thức: “Nào, cười một cái coi.”





Một Hoàng Chấn Đông giàu có trước đây không tránh, không né, nhẫn nhục chịu đựng, trưng ra một nụ cười vô cùng khó coi.





Hoàng gia mặc dù gia tài cũng nên tới vài nghìn tỷ, ở trong đám bạn học cũng được coi là oai phong thế nhưng so với Trần Lệ Dương thì vẫn còn kém rất nhiều.





“Cười khó coi quá.”





Trần Lệ Dương lại vỗ vỗ vài cái lên mặt Hoàng Đông Cường: “Mày không muốn nhìn thầy tao phải không?”





“Không phải, không phải, tôi vô cùng hoan nghênh Trần thiếu.”





Trên mặt Hoàng Đông Cường hiện lên tia lúng túng lại mang theo một chút sợ hãi, rụt rè: “Chỉ là nhát thời kích động…”





“Kích động là tốt.”





Trần Lệ Dương nghe vậy thì cười càng thêm ngông cuồng, bộ dáng vô cùng sợ hãi này của Hoàng Đông Cường khiến cho lòng hư vinh trong anh ta vô cùng thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment