Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1613

Chương 1613:

“Hơn nữa, cái thứ chết tiệt kia đều đã chết rồi, khủng hoảng cơ bản đã giải quyết xong, sẽ không có người tìm đến chúng ta để gây chuyện đâu”

Diệp Vô Cửu nhẹ giọng giải thích với Diệp Phi: “Nhưng mà nếu con cảm thấy không ổn, lần sau khi bố ra ngoài, bố sẽ mang theo một ít người”

“Tiết Vô Danh đã chết, nhưng không có nghĩa là không còn đồng bọn của ông ta nữa”

Diệp Phi vỗ về bộ quần áo có chút ẩm ướt vì sương mai của bố: “Người ở đại bản doanh của bọn họ vẫn chưa tìm đến đây, sau này bố đừng bao giờ ra ngoài một mình nữa”

‘Sửu Ngưu đại nhân trấn giữ ở Long Đô, Hợi Trư đại nhân thì ở Thiên Thành, Sửu Ngưu cũng có một đám đồ tử đồ tôn, Hợi Trư này chắc chắn cũng sẽ có đồng đảng ở Thiên Thành này.

Mấy chục tên sát thủ ở hiện trường này phỏng chừng chẳng bằng một phần ba nhân số của họ, Diệp Phi lo lắng rằng những sát thủ còn lại sẽ tìm sơ hở để hãm hại bố mẹ mình.

“Được, bố sẽ nghe lời con”

Nghe được Diệp Phi quan tâm trách móc mình, Diệp Vô Cửu nở nụ cười sáng lạn: “Về sau bố sẽ không qua loa như vậy nữa”

Trong lòng Diệp Phi cảm thấy ấm áp: “Bố, chuyện đêm nay thật xin lỗi, con đã liên lụy bố mẹ phải chịu tội vì con rồi”

“Không trách con, có một số chuyện đều là do số trời”

Diệp Vô Cửu nở nụ cười hiền lành, lắc đầu một cái: “Hơn nữa bố cũng có trách nhiệm, bố luôn cảm thấy nếu bố cứ nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ trôi qua”

“Bây giờ thì bố đã biết rằng nếu cứ nhãn nhịn thì người khác sẽ không thương tiếc mà xâu xé chúng ta”

Trên gương mặt ông thoáng hiện nét cô đơn: “Làm người, đôi khi vẫn phải lộ ra một chút răng nanh”

“Bố, bố cứ yên tâm đi, sau này con sẽ không để người ta làm tổn thương đến hai người nữa”

Diệp Phi cảm thấy Diệp Vô Cửu có chút khác thường, nhưng cũng không thể nói rõ được là khác thường chỗ nào: “Con sẽ cho người bảo vệ hai người thật tốt”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, đi, vào nhà ăn sáng đi”

Diệp Vô Cửu kéo Diệp Phi ra khỏi căn lều chứa xác chết: “Nếu không ăn thì một chút sẽ lạnh hết.”

Mười lăm phút sau, Diệp Vô Cửu gọi điện thoại cho Lưu Phú Quý người cũng không ngủ được cùng đến ăn sáng.

Không lâu sau, Hàn Kiếm Phong cũng vội vàng xách cặp giấy tờ chạy đến.

chiếc bàn tròn lớn nhanh chóng chật kín người, bỏ đi những giây phút hồi hộp tối qua, bọn họ cùng nhau trò chuyện vui vẻ.

“Diệp Phi, công ty Thái Bà đã đi vào hoạt động chính thức, việc pha chế cũng đã tìm được người thực hiện.

Sau khi tán gẫu một chút, Diệp Vô Cửu đột nhiên nói: “Chuyện công ty cứ để cho Kiếm Phong lo liệu là đủ rồi”

Hàn Kiếm Phong mim cười: “Chú, các người muốn buông tay làm ông chủ phía sau sao?”

“Cũng không phải muốn buông tay làm ông chủ phía sau”

Diệp Vô Cửu nhìn Diệp Phi cười nói: “Chủ qua làm mẹ của con vô cùng sợ hãi, nếu đế bà của bà ấy không tối lầm”

“Bố chuẩn bị đưa bà ấy ra biển nhìn ngắm một chút, để bà ấy không nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua nữa”

Ông bố sung thêm một câu nữa: “Hơn nữa, trong những năm qua bà ấy đã vất vả làm việc quá rồi, bây giờ đã đến lúc bà ấy hưởng thụ một chút rồi”

“Đúng vậy, cả đời đã quá vất vả rồi, đã đến lúc hưởng phúc rồi Diệp Phi vẫn chưa kịp nói gì thì Hàn Kiếm Phong đã vỗ bàn một cái: “Chú à, chú và dì cứ yên tâm đi du lịch, con sẽ quản lý công ty thật tốt”

“Các người cứ yên tâm, bây giờ con cũng đã quen với việc kinh doanh hơn nữa con cũng đã biết cách làm trà thảo mộc”

Hàn Kiếm Phong đồng ý: “Hai người cứ thoải mái đi du lịch đi, khi nào chơi chán thì trở về giúp”

Bình Luận (0)
Comment