Chương 1629:
“Nếu người đó khiêu khích tôi, tôi cũng sẽ giãm lên người đó”
Hắc La Sát giận dữ mà cười: “Có gan, có gan thì anh chờ đi, chờ tôi gọi sư phụ Ma Tăng của tôi đến, anh còn dám mạnh miệng hay không!”
Nghe thấy hai chữ Ma Tăng này, đám người người đàn ông béo đầu trọc hơi thay đổi sắc mặt, rõ ràng là họ biết đây là ai “Nếu các người đã hạ quyết tâm muốn đối nghịch với tôi mà tôi còn không đuổi tận giết tuyệt thì tôi là thẳng ngu rồi!”
Một tỉa sáng lóe lên trong mắt Diệp Phi, ngay giây tiếp theo, anh lại dịch chuyển bước của mình, ngay lập tức đến trước mặt Hắc La Sát.
Đấm ra một quyền.
“Cái gì?”
Hắc La Sát chỉ kịp thốt lên một tiếng thét kinh hãi theo bản năng lùi về sau mấy bước, muốn né tránh nắm đấm của Diệp Phi “Bupf Chỉ là mặc dù Hắc La Sát đã cố hết sức để tránh đi, nhưng vẫn chậm hơn nảm đấm của Diệp Phi, cũng không ai có thể ngăn cản.
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, một đấm này của Diệp Phi đã đánh trúng xương sườn của đối thủ.
Một lưồng khí bạo lực tràn vào, làm tổn thương các cơ quan nội tạng của cô ta và làm đứt hết gân mạch của cô ta.
Hắc La Sát kêu thảm một tiếng, bị đánh lùi lại năm sáu mét, nhưng lần này cô ta không thể nào đứng dậy nối.
Miệng cô ta dính đây máu, trông vô cùng kinh hãi: “Anh đã làm gì tôi?”
Diệp Phi lấy khăn giấy, lau tay nói: “Tôi không làm gì cả, chỉ làm đứt gân mạch của cô, làm tổn thương nội tạng của cô… mà thôi”
“Anh còn dám phế tôi…” Vẻ mặt của Hắc La Sát nhăn nhó, cô ta muốn đứng lên liều mạng với Diệp Phi nhưng thân thể như không còn sức lực, lại rầm một tiếng ngã lại xuống đất.
Cô ta ngất đi Diệp Phi lại nhìn lên lầu hai, điều khiến anh bất ngờ chính là, đối phương cũng không hề xuất hiện mà trái lại mất đi động tĩnh.
“Thăng khốn, mày quá ngông cưồng!”
Thấy Diệp Phi hạ thủ với Häc La Sát, hàng chục vệ sĩ của nhà họ Kim hoàn toàn tức giận, đồng loạt giơ súng chĩa vào Diệp Phi.
“Diệp Phi, anh có biết mình đang làm gì không? Anh có biết hậu quả của việc làm này không?”
Trần Tích Mặc hét vào mặt Diệp Phí: “Häc La Sát không phải người mà anh có thể khiêu khích, không phải người mà anh có thể làm tổn thương”
Cô ta không thể chấp nhận ánh hào quang như cầu vồng của Diệp Phi, đặc biệt là trong bữa tiệc đính hôn của cô ta So với tỉnh thần hăng hái của Diệp Phi, Trần Tích Mặc muốn thấy Diệp Phi khiêm tốn, đáng thương và chấp nhận sự bố thí của cô ta hơn.
“Đi.” Diệp Phi nghiêng đầu về phía đám người Giang Hoành Độ.
Kim Văn Đô sắc mặt âm trầm, giơ tay trái lên, sẵn sàng chiến đấu.
“Dừng lại!”
Đúng lúc này, hai bên lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi mười mấy người mặc sắc phục xuất hiện với súng ống và đạn dược.
Họ không chỉ chặn đường của nhóm người Diệp Phi và Giang Hoành Độ mà còn bao vây hai mươi người thuộc hạ của họ vậy lại ‘Vẻ mặt lãnh đạm, động tác gọn gàng, trong tay rõ ràng khẩu súng ngắn, bao trùm xen kẽ xa gần hỗ trợ, điều này cho thấy những người này đều là người được huấn luyện bài bản.
Tách tách kéo khóa nòng lên đạn khiến bầu không khí trong sảnh tiệc trở nên ngưng trọng hơn “Diệp Phi, ai cho anh đi?”
“Anh cho rắng đây là nơi nào, muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?”
Khi Diệp Phi ngẩng đầu nhìn lên, một người phụ nữ xinh đẹp cùng mấy.
người bạn kiêu hãnh xuất hiện.
Cô ta cầm một ly rượu vang đỏ, bước từng bước xuống cầu thang hình xoắn ốc.