Chương 1652:
Hội trưởng Tưởng nổi giận gầm lên một tiếng, lần thứ hai vung nắm đấm về phía Diệp Phi Diệp Phi nhất thời không biết phải làm sao, chỉ có thể nhanh chóng lùi ra khỏi cửa, còn thuận thế đóng cửa lại Phòng ngủ quá nhỏ không thể đọ sức được, hơn nữa anh không thể giết Hội trưởng Tưởng được vì vậy anh chỉ có thể lùi lại, sau đó lại quyết định.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Diệp Phi nghe thấy một tiếng gầm rú rung động lòng người “Âm Khi Diệp Phi và Viên Thanh Y gặp nhau ở tầng một, họ nghe thấy tiếng động lớn từ cửa, sau đó một mảnh mùn cưa bay lên.
Cánh cửa dày đột ngột bị xé toạc khiến Diệp Phi và những người khác bàng hoàng, Một màn bụi bay lên, Hội trưởng Tưởng lao ra lan can tầng hai, tay cầm cánh cửa gô nặng mấy kg.
“Af’ Trước khi Diệp Phi và những người khác có thể phản ứng, Hội trưởng Tưởng đã đột ngột ném cửa gỗ đó đi, ngay lập tức cánh cửa gỗ đâm sâm vào đám đông iên Thanh Y muốn đá bay nó đi.
Diệp Phi lại hét lên một tiếng: “Lùi lại!”
Anh kéo Viên Thanh Y lùi về sau lần nữa.
Vệ sĩ và người giúp việc của nhà họ Viên cũng chạy tán loạn để tránh.
“Bùm!” Ngay khi vừa dứt lời, cánh cửa gỗ đóng sầm vào mặt đất nơi Viên Thanh Y đang đứng lúc nấy, gạch vỡ tan tành và cánh cửa gỗ nứt toác.
Viên Thanh Y hít sâu một hơi, cũng may là bà ta không dùng cứng đối cứng nếu không lần này hẳn sẽ khổ sở rất nhiều.
Khi Diệp Phi cũng đang thầm kêu lên vì kinh hãi trước sức mạnh của người này thì anh đã thấy Hội trưởng Tưởng từ trên lầu lao xuống.
Diệp Phi không nghĩ nhiều, đạp lên một cái ghế, cái ghế văng về phía Hội trưởng Tưởng.
Hội trưởng Tưởng không né tránh mà chỉ thẳng tay đấm vào chiếc ghế.
“Bùm!”
Một âm thanh giòn giã vang lên, chiếc ghế bị ông ta đấm một cú vỡ tan tành rồi rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Hội trưởng Tưởng cũng loạng choạng và quỳ trên sản, trọng tâm không ổn định Viên Thanh Y hét lên: “Đè Hội trưởng Tưởng lại.”
Hơn một chục vệ sĩ của nhà họ Viên lao đến, cuốn lấy Hội trưởng Tưởng và cố gắng đè ông ta lại, nhưng cho dù họ có cố gắng như thế nào cũng không thể đề ép Hội trưởng Tưởng xuống đất được.
“AI” Diệp Phi đang định bước tới để giúp đỡ, nhưng đã nghe thấy bốn, năm người kêu thảm một tiếng, đồn dập buông tay Hội trưởng Tưởng, rồi chạy ra xa.
Từng người một, lòng bàn tay nóng đỏ, nối lên rất nhiều bọt nước.
Diệp Phi sửng sốt: “Tại sao lại như vậy?”
“AI” Trọng lượng trên thân thế đã nhẹ đi, chỉ nghe Hội trưởng Tưởng hét lên một tiếng, cánh tay đột nhiên hất lên, bảy tám người liền bay ra ngoài.
Sau khi ngã xuống đất, từng người một nhe răng trợn mắt, không phải gò má bị bỏng thì chính là hai bàn tay bị thối rữa.
“Mẹ nó!”
Hai mí mắt của Diệp Phi giật lên: “ Hội trưởng Tưởng này chẳng lẽ chính là hóa thân của hồ lô lửa sao?”
Viên Thanh Y lo lắng hét lên: “Mau đi lấy súng gây mệ, lấy dây thừng lại đây, nhanh lên”
Mặc dù bà ta không biết đang có chuyện gì xảy ra với Hội trưởng Tưởng, nhưng bà ta biết vào lúc này cần phải bắt ông ấy lại, nếu không sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng, Trong khi vệ sĩ của nhà họ Viên đang cầm súng gây mê và dây thừng thì Diệp Phi chỉ thấy Hội trưởng Tưởng vặn cổ một cái.
Ánh mắt của ông ta đong đầy sát khí nhìn Diệp Phi Muốn truy sát mình sao?
Trong lòng Diệp Phi không khỏi hồ “Ầm ầm ầm!”
Trong giây tiếp theo, Hội trưởng Tưởng khí thế như hồng lao về phía Diệp Phi, ông ta giống như một con dã thú điên cưồng.