Chương 1677:
Đường Ngôn Khê vẻ mặt do dự nói: “Thì anh hãy mau chóng giao ra, nó trị giá một triệu, hình phạt rất nặng”
Cô ta hoàn toàn hối hận khi đưa Diệp Phi đến đây, không chỉ xấu hổ mà còn phạm pháp.
Lý Mạn Nhi sửa lại lời Đường Ngôn Khê: “Cái gì mà nhặt được chứ? Đó là lấy trộm đó”
“Tôi nghe nói có người bị mất thứ gì đó ở đây?”
Vào lúc này, một vài người đàn ông vạm vỡ bước vào cửa, người đứng đầu là quản lý sảnh Tư Đồ: “Du thuyền Alyssa, không bao giờ cho phép xảy ra chuyện cướp gà trộm chó”
Quản lý sảnh Tư Đồ đúng mực và nghiêm khắc: “Kẻ nào tay chân bẩn thỉu trên du thuyền sẽ phải trả giá đắt”
Bàng Tráng vội vàng chào hỏi: “Quản lý, ông đến rồi, Diệp Minh Châu của cô Lý bị người ta trộm rồi”
Lý Mạn Nhi còn bổ sung thêm: “Nó trị giá hơn một triệu, đó là quà sinh nhật tôi mua cho Tử Thất”
“Kẻ trộm đâu hãy chủ động đứng ra”
Giọng của quản lý sảnh Tư Đồ chùng xuống: “Nếu không để tôi sẽ phát hiện ra th đừng trách tôi hành động tàn nhẫn”
Ngón tay Lục Khôn chỉ vào Diệp Phi đang đứng phía sau: “Quản lý sảnh, chúng tôi nghi ngờ người này đã lấy trộm Dạ Minh Châu”
Lý Mạn Nhi và những người khác nhường bước.
Quản lý sảnh Tư Đồ nhìn Diệp Phi cười giều cợt: “Thăng nhãi, anh thật sự không phải là thứ tốt lành gì, tay chân không sạch sẽ”
“Tự mình lấy nó ra sau đó cắt đi một ngón tay hay là đế chúng tôi tìm ra và cất đi hai ngón tay”“
Ông ta phun khí nóng mở miệng: “Anh muốn chọn cái nào?”
“Ăn trộm đồ vật thì sẽ chặt ngón tay, đây chính là quy tắc của du thuyền?”
Diệp Phi cười nhạt: “Có phải quá vô pháp vô thiên rồi không?”
“Các quy tắc ở đây lớn hơn các luật”
Quản lý sảnh Tư Đồ ngửa cổ nói: “Cho dù Thiên Vương Lão Tử tay chân không sạch sẽ ở đây thì chúng tôi cũng sẽ không để cho họ có chút thể diện nào”
“Diệp Phi, nếu anh vô tình nhặt được..”
Hàn Tử Thất do dự nói: “Anh cứ giao ra đi”
Mặc dù Diệp Phi chỉ là bạn trai bảy ngày của cô ta thôi, nhưng cô ta không muốn anh có một cái danh xấu như vậy, cô có thể giúp thì giúp một lần, miễn cho sau này người ta nói cô ta có một bạn trai ăn trộm.
Diệp Phí nhàn nhạt nói: “Tôi không nhặt được nên không giao ra được”
“Anh phải không biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này!”
Đường Ngôn Khê tức giận: “Đây là ăn trộm, đây là đi tù”
“Bây giờ anh giao lại đồ và xin lỗi Mạn Nhị, tôi sẽ nhờ Mạn Nhi nể mặt tôi, sự việc này cứ vậy cho qua”
Cô ta hận sắt không thể mài thành thép: “Nếu không phải tôi đưa anh đến đây, thì tôi sẽ không thèm đoái hoài đến anh”
Diệp Phi phản bác: “Xin lỗi? Những người đó nên xin lỗi tôi”
“Anh… nếu anh bị bắt và vào tù thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh”
Đường Ngôn Khê tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, chỉ cảm thấy Diệp Phí coi lòng tốt của cô ta như lòng lang dạ thú.
Cô ta thực sự hối hận khi giúp Viên Thanh Y tiếp đãi Diệp Phi.
“Ngôn Khê, bùn nhão không thể trát tường được, đừng lãng phí sức lực của cô lên người anh ta nữa”
Bàng Tráng nhìn chấm chăm vào Diệp Phi rồi hét lên: “Mày hãy chờ sự trừng phạt của pháp luật đi”
Lý Mạn Nhi và Lục Khôn đều nhìn Diệp Phi với vẻ khinh thường.