Chương 171:
“Hóa ra chính là một mỹ nhân xà cô.”
Ông ta kéo một cái ghế ngồi xuống: “Thế nhưng cho dù cô là rắn hay là rồng thì đêm nay cũng phải cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.”
“Phải rồi, Giác Ôn đâu?”
Hàn Nguyệt và đám vệ sĩ Hàn thị nghe vậy thì dây thần kinh trở nên căng thẳng.
“Hàn lão, người quang minh chính đại thì sẽ không nói những lời mờ ám.”
Hắc Xà nứt ra khiến cho nụ cười của cô ta trở nên càng mê người: “Thuyền ông dùng để giữ nguyên thạch quả thực là do tôi cướp đi, người giúp ông canh giữ hàng Giác Ôn bị rơi xuống nước chết đuối, năm mươi thủ hạ dưới tay ông đã bị tôi hợp nhát.”
“Bây giờ thì năm mươi km biển đảo tới biên giới, mười km cuối cùng cũng đã bị tôi nắm trong lòng bàn tay.”
“Sau này tôi chính là một trong những người hợp tác với tập đoàn Thiên Bảo.”
“Vì để thể hiện sự kính trọng và thiện ý của tôi với Hàn lão, tôi không chỉ hai tay dâng trả hàng hóa mà còn sẽ giảm một nửa lộ phí vận chuyển nữa.”
“Như vậy thì giá thành nguyên thạch của Hàn lão có thể sẽ lại giảm xuống một thành.”
Cô ta tiến lên một chút, vô cùng cung kính: “Chúc mừng Hàn lão.”
Diệp Phi liếc mắt nhìn cô ta một cái, anh có thể nhìn ra được dưới sự cung kính đó còn ẳn chứa một tâm tư tựa như rắn rết vậy.
Lâm Phù Dung thì lại buông lỏng cảnh giác, Hắc Xà lấy lòng như vậy khiến cho cô ta cảm thấy đối phương cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
“Chết rồi?”
Trên mặt Hàn Nam Hoa không hề có một tia vui mừng nào mà lão lại cười lạnh một tiếng: “Giác Ôn tuổi trẻ khỏe mạnh, cậu ta còn có thể vượt qua được cả sông Mi, cậu ta chết đuối, cô thấy tôi sẽ tin sao?”
“Cậu ta đã bị cô giết phải không?”
Những lời này vừa nói ra đám Hàn Nguyệt càng thêm cảnh giác.
Đối mặt với lời chất vấn này của Hàn Nam Hoa, Hắc Xà nhàn nhạt cười: “Hàn lão, bàn luật về việc giết người nó cùng chả có giá trị gì cả.”
“Giết người của tôi, nắm trong tay một nửa con đường của tôi, đến tột cùng thì cô muốn như thế nào đây?”
Hàn Nam Hoa đi thẳng vào vấn đề chính: “Báo thù? Hay là dọa dẫm?”
Diệp Phi đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra hai mươi mấy người ở bên cạnh Hắc Xà, ai nấy đều đen như củ tam thất mặc dù không cao thế nhưng lại vô cùng tinh anh.
“Hàn lão trên đời này không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.”
Hắc Xà vẫn duy trì sự nho nhã lễ độ của mình: “Tôi tin rằng, tôi có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho Thiên Bảo.”
Cô ta vỗ tay, vài tên thủ hạ từ phía sau lập tức tiến lên, cầm bón chiếc hộp mở ra đặt trên bàn.
Một khối ngọc thạch, một pho tượng kim sắc, một củ nhân sâm, một cây súng trường.
Diệp Phi nhìn thấy mà kinh hãi, toàn bộ đều là cực phẩm đông tây nha, cộng lại sợ rằng cũng phải lên tới vài trăm tỷ, người phụ nữ này ra tay cũng thật là hào phóng.
Có điều anh càng khiếp sợ hơn, anh bắt được sự trêu tức trong ánh mắt của Hắc Xà, nhất thời hiểu ra được những món đồ này cầm vào vô cùng phỏng tay.
“Đế Vương Xanh?”
“Kim phật thời Đường?”
“Nhân sâm nghìn năm?”
“Bá Vương Thương?”
Ánh mắt của Hàn Nam Hoa cũng giật một cái: “Thật sự là dốc hết vốn liễng mà.”
Ông ta không chỉ là một ông chùm trong giới cổ vật mà còn là một bậc thầy giám định cổ vật, chỉ cần liếc mắt một cái liền nắm được chín mươi chín phần trăm những thứ này là đồ thật.
Hơn nữa toàn bộ đều có giá trị không hề rẻ chút nào.
Ngữ khí của Hắc Xà tràn đầy cung kính: “Chỉ cần Hàn lão thích thì có dốc hét vồn liếng cũng chả có vấn đề gì cả.”