Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1712

Chương 1712:

Nhân viên y tế khác cũng lòng đầy căm phẫn, cảm thấy Diệp Phi bôi nhọ thần tượng trong lòng họ. Nếu Hàn Hướng Bắc không cất lời, thì bọn họ sớm đã xông ra đánh Diệp Phi rồi.

“Trời đất, châm cứu? Thuốc viên?”

Lúc này, Đường Ngôn Khê đi đến bên cạnh bà Đường, nhìn thấy vết kim đâm trên người mẹ mình, lập tức không ngừng phẫn nộ kêu lên: “Diệp Phi, anh định làm cái gì đây?”

“Ai cho anh chữa trị cho mẹ tôi vậy? Ai cho phép anh cái quyền chữa trị cho mẹ tôi thế?”

“Bệnh tình mẹ tôi một bác sĩ lang băm như anh có thể chữa được sao hả?”

“Tôi nói cho anh biết, mẹ tôi thân vàng như ngọc, nếu như anh để mẹ tôi có mệnh hệ gì, anh liệu hồn đấy, cfing sẽ không nế mặt Thanh Y”

Ngón tay Đường Ngôn Khê chỉ mũi Diệp Phi chửi rửa: “Cút ra khỏi đây ngay cho tôi.”

Bác sĩ Phùng hùa theo một câu: “Nghe thấy chưa, mau cút ra ngoài!”

‘Vẻ mặt Diệp Phi bỗng trở nên lạnh nhạt, bà Đường mới hồi nãy ngàn cân treo sợi tóc, nếu không phải tiến hành đồng bộ tận lực cứu chữa, chỉ e bây giờ đã xảy ra chuyện lớn rồi Anh ấy chính là nế tình Viên Thanh Y mới giữ cho bà ấy một mạng, không ngờ rằng Đường Ngôn Khê lại có thái độ như vậy, khiến ánh mắt của Diệp Phi lãnh đạm đi phần nào.

Anh ấy hít một hơi dài: “Mẹ cô đã không sao rồi.”

“Không sao thì tốt, nếu không không chỉ cuốn xéo anh, tôi còn sẽ cho anh ngồi tù mọt gông”

“Cái thứ đi lòe thiên hạ, lúc thì muốn làm người yêu của Tử Thất, lúc thì lại muốn châm cứu cứu mẹ tôi, anh thật sự nghĩ mình là thần thánh hả?”

Đường Ngôn Khê trút hết căm phản lên Diệp Phi: “Anh không nên xuất hiện trong thế giới của chúng tôi, anh cũng đừng nghĩ sẽ chen chân được vào chúng tôi: Nghe đến người yêu của Tử Thất, Hàn Hướng Bắc nhìn con gái một cái, nhưng vẫn bình tĩnh, không nói câu nào.

Hàn Tử Thất cũng không cất lời nào, chỉ là khuôn mặt thanh tú có chút nóng bừng.

“Tôi cứu mẹ cô chẳng qua là nể tình Viên Thanh Y mà thôi”

“Giờ trả xong rồi, sau này đường ai nấy đi”

Diệp Phi nhìn liếc Đường Ngôn Khê sau đó xoay người bước nhanh rời phòng bệnh.

“Anh……Anh đợi đấy, mẹ tôi có gì bất trắc, tôi tuyệt đối không tha cho anh Đường Ngôn Khê cả người run lên vì tức giận.

Mà ngay lúc này, nhóm bác sĩ Phùng kiếm tra bà Đường, người nào cũng ngẩn người không nói lời nào.

Bọn họ vốn nghĩ rằng bà Đường cũng ngàn cân treo sợi tóc như bệnh nhân khác, cần bọn họ tận lực cứu chữa mới có thể bảo toàn tính mạng.

Nhưng bà Đường trước mặt, không những không còn nguy hiểm đến tính mạng, mà các chỉ số cơ bản ổn định.

Điều này khiến nhóm người Bác sĩ Phùng cảm thấy lạ lùng không thể tưởng tượng được.

Hàn Hướng Bắc cũng có hơi giật mình.

Thấy mọi người yên lặng, Đường Ngôn Khê vội vàng hỏi: “Bác sĩ Phùng, tình Phi có gây thêm tổn hại gì không?”

“Tình hình bà Đường vô cùng tốt, bà ấy không giống với bệnh nhân khác.”

Bác sĩ Phùng ho một tiếng: “Không có gì nguy hiểm đến tính mạng, mà tình hình lại có chuyển biến tốt”

“Không sao là tốt” Đường Ngôn Khê như trút được gánh nặng, lúc nãy thấy tình hình thay đổi nhanh mẹ cả người run rấy, cô ta thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn, không ngờ bị hú vía một phen.

Tiếp đó, cô ta lại nhìn thấy kim châm trên người mẹ mình và viên thuốc trong miệng “Khốn kiếp, suýt nữa đã hại chết mẹ tôi”

“Đây là cái trò gì vậy/ Đường Ngôn Khê bước lên, hai tay đồng thời rút hết kim châm vứt thẳng xuống, sau đó móc viên thuốc trong miệng mẹ vứt vào thùng rác.

Bình Luận (0)
Comment