Chương 184:
“Tôn Bất Phàm, đợi chú nữa chú Giả khỏe, anh giúp dì dìu chú ấy về.”
Diệp Phi một bên châm cứu giải độc cho chú Giả, một bên căn dặn Tôn Bất Phàm một câu: “Thuận tiện anh xem nguồn nước trong nhà có ván đề gì không.”
Mặc dù Diệp Phi có thể xác định chú Giả bị ngộ độc thực phẩm, nhưng thái độ kiên quyết của dì Giả khiến anh tò mò, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tôn Bắt Pham liên tục gật đầu: “Hiểu.”
Trong lúc Diệp Phi châm cứu và bôi thuốc, chú Giả nhanh chóng run rẩy, nôn mửa vào thùng rác mà Tôn Bát Phàm đang giữ, mùi rất khó chịu.
Lần này, Diệp Phi ngửi được một ít dược liệu.
Ngay khi muốn xem xét bãi nôn, Tôn Bất Phàm đã xách thùng rác lao ra ngoài, đỗ xuống cống càng nhanh càng tốt.
Diệp Phi muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu.
Chú Giả và dì Giả đặt một trăm đồng xuống, cảm ơn rồi rời khỏi Kim Chỉ Lâm. Ngay khi cánh cửa phòng khám mở ra, bệnh nhân liên tục đổ về.
Mặc dù bài trí không đẹp nhưng nhờ lòng tin đối với Diệp Phi và Tôn Bất Phàm láng giềng vẫn xếp hàng chờ chữa bệnh.
Diệp Phi khám cho hai mươi người một lèo, giao những người còn lại cho Tôn Bất Phàm còn mình thì về phòng suy nghĩ phương thuốc một chút.
Diệp Phi thu hoạch khám khá, thấy sắc trời tối dần, đang chuẩn bị về thì Thảm Vân Phong chạy tới.
Anh ta nở nụ cười: “Phi ca, Phi ca, em có chuyện muốn nói.”
Kể từ khi Diệp Phi gọi anh ta tới để trấn áp Giả Văn Tịnh, Thẳm Vân Phong cũng thuận thế lưu lại phòng khám, thực sự giúp chuyển gạch mỗi ngày.
Diệp Phi đuổi máy lần nhưng Thẳm Vân Phong kiên quyết không chịu rời đi, nói rằng anh ta muốn chuộc lỗi, chờ lúc phòng khám được trùng tu sẽ đi.
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Thảm Vân Phong, Diệp Phi cũng không làm khó nữa, coi như thù lao cho việc chữa khỏi bệnh gan nhiễm mỡ cho anh ta.
Tuy nhiên, mặc dù hai bên đã gặp nhau nhiều ngày, nhưng Thẩm Vân Phong đối với Diệp Phi vẫn rất kính sợ, không quá thân thiết, hôm nay anh ta lại muốn nói chuyện làm Diệp Phi rất kinh ngạc.
Anh nhìn Thẩm Vân Phong và nói: “Thẩm thiếu, cứ nói thẳng.”
“Gọi em là Vân Phong được rồi, hai chữ Thẩm thiếu không dám nhận.”
Thẩm Vân Phong đã sớm hiểu rõ Diệp Phi từ lâu nên rất kính trọng: “Phi ca, chuyện là như thế này. Lô dược liệu có giá gốc hai triệu nhân dân tệ của Thẳm thị mùa này phải tiêu hủy vì ẩm, mốc và ô nhiễm.”
“Kết quả phòng khám Xuân Phong lại nhìn trúng.”
Anh ta chần chừ một lúc: “Giả Văn Tịnh lúc ấy hám lợi, liền bán cho phòng khám Xuân Phong với giá ba mươi vạn.”
Diệp Phi hơi kinh ngạc: “Bán cho phòng khám Xuân Phong?”
“Nhưng phòng khám Xuân Phong là tây y, mua dược liệu Thẩm thị làm gì?”
“Em nghe nói phòng khám Xuân Phong có kê đơn thuốc bổ máu, muốn tìm một xưởng nhỏ sản xuất viên hoàn, gọi là Bạch Điều Hắc Phượng hoàn.
Thẩm Vân Phong hiển nhiên đã dò hỏi nhiều thông tin: “Tây y bán một số loại thuốc bổ, gia tăng doanh thu cũng là chuyện bình thường.”
Trái tim Diệp Phi hơi nghẹn lại, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô tối qua.
Phòng khám Xuân Phong đó thực sự đang lộng hành.
“Nhưng mà theo em suy đoán, người phụ trách hạng mục.
này muốn trục lợi riêng nên mới thu mua dược liệu hỏng của bên em.”
Thẩm Vân Phong tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Hôm nay em mới biết thông qua Chương tổng, mẹ vợ của anh ta là người mở phòng khám Xuân Phong.”
“Phi ca, thật sự xin lỗi …” Anh ta lấy ra một thẻ ngân hàng: “Ở đây có năm triệu, là tiền em bồi tội, còn có phạt Giả Văn Tĩnh làm công ở đây mười năm, thành thật xin lỗi.”
“Có tội hay không sau này hãng nói, trước tiên phải che đậy chuyện này, không để lộ ra.”
Diệp Phi nhíu chặt mày: “Chờ tôi hỏi rõ rồi bàn.”
Thẩm Vân Phong gật đầu liên tục: “Vâng, vâng.”
Diệp Phi không muốn về nhà, nhưng hiện tại anh phải về biệt thự Đường gia.
Chỉ là khi anh vừa khởi động xe thì điện thoại rung.
“Ting…” Anh đeo tai nghe vào, ngay sau đó là giọng nói hoảng hốt của thư ký Trần Tiểu Nguyệt vang lên: “Diệp Phi, Diệp Phi, không xong rồi Đường tổng xảy ra chuyện…”
(*) có thể hiểu là cưỡng gian.
Đường Nhược Tuyết đã ký hợp đồng với giám đốc Mạnh Giang Nam.