Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 1865

Chương 1865:

“Không những mấy người anh chị em của cháu lúc nào cũng như hổ rình mồi với tài sản của cháu, mà những thế lực bên ngoài cũng mong ước lấy được bí kíp võ công của ông từ cháu”

“Bây giờ ông sống thì danh hiệu đại sư Dịch Kiếm còn có thể áp chế lại bọn họ”

“Lỡ như ông chết đi, bọn họ chắc chắn sẽ tấn công cháu’“

Vì vậy cháu phải dự trù tốt tương lai của mình, hơn nữa phải đồng ý với ông rằng cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cháu đều không được quay về nước Nam: “Cháu phải ở lại Cảng Thành làm đội trưởng thương hội của cháu.”

“Ở đây là vùng của Thần Châu, thêm nữa với thân phận đặc biệt của cháu, bọn họ cũng không dám làm loạn”

“Ngàn vạn lần không được quay về, một khi quay về cháu sẽ không thoát ra được còn có thể mất mạng”

Ông dặn dò một câu: “Đồng ý với ông ngoại, ngàn vạn lân không được quay về?

“Vâng, ông ngoại, cháu đồng ý với ông, cho dù thế nào đi nữa cũng không quay về nước Nam”

Kim Trí Viên mím chặt đôi môi hồng gật đầu: “Cháu sẽ luôn luôn ở lại Cảng Thành”

“Cháu đồng ý rồi, ông cũng có thể nhầm mắt”

Quyền Tương Quốc vui vẻ cười: “Nhưng mà vẫn còn chút tiếc nuối, cháu vẫn chưa học được thuật Dịch Kiếm của ông”

“Yên tâm đi, sao này vẫn còn nhiều cơ hội để học.”

Ngay lúc này, Diệp Phi buông cổ tay ra, nhìn về Quyền Tưởng Quốc cười nói “Ông à, ông còn chưa chết được đâu”

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Mặc kệ là Kim Trí Viên hay là Quyền Tương Quốc đều sững sờ, khó lòng tin tưởng mà nhìn Diệp Phi Giọng nói Kim Trí Viên run run hỏi: “Bác sĩ Diệp, anh nói gì cơ?”

“Tôi nói ông của cô chưa chết được đâu.”

Diệp Phàn cười cười: “Còn có thể sống thêm mười năm, tám năm nữa”

Kim Trí Viên nheo mắt: “Ông ngoại tôi đến tột cùng là bị bệnh gì?”

Ánh mắt sắc bén của Quyền Tương Quốc cũng nhìn qua Diệp Phi.

Diệp Phi nghiêm trọng nói: “Trúng độc rồi.”

“Trúng độc? Thật sao?”

Kim Trí Viên kinh ngạc thốt lên, trên mặt tỏ vẻ khó tin tưởng, “Những bác sĩ trước đây đều là căn cứ vào sự thay đổi của thần kinh mà cho rằng đó là một loại đặc biệt của hội chứng xơ teo cơ”

“Hoặc là bệnh biến chứng do nội thương phát tác, nhưng chưa thấy ai nói là ông ngoại bị trúng độc hết!”

Kim Trí Viên nhíu mày mà nói: “Ông ngoại tôi tự mình kiểm tra cũng không phát hiện là mình có trúng độc.”

Diệp Phi cũng không nói nhiều thêm mà lấy ra một cây ngân châm nhỏ, dài, hơ nó trên than trong tầm một phút.

Cho đến khi ngân châm nóng lên, Diệp Phi vén ống quần Quyền Tương.

Quốc lên, lộ ra chân trái gầy trơ xương.

“Soạt Không đợi Kim Trí Viên kịp làm gì, Diệp Phi đã đưa ngân châm được nung đỏ đâm vào đầu gối của Quyền Tương Quốc.

Kim Trí Viên theo bản năng mà hét lên: “Bác sĩ Diệp, anh đang làm gì…

Cô ấy muốn ngăn cản lại thì bị Quyên Tương Quốc lắc đầu cản lại: “Trí Viên, đừng cử động, nghe lời bác sĩ Diệp đi Ông nói thêm một câu: “Hơn nữa hai chân ông sớm đã không còn cảm giác nữa, ngân châm đâm vào cũng không thấy đau đớn gì”

Nghe lời của ông ngoại, Kim Trí Viên chỉ có thể nhẫn nhịn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chấm chẵm vào Diệp Phi Diệp Phi đã đâm ngân châm gần như vào hẳn đầu gối của Quyền Tương Quốc, đợi mười phút sau, anh mới lấy chiếc ngân châm ra.

“Đối màu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment