Chương 1886:
“Chúc mừng tổng giám đốc Đường nhé” Trên chiếc ô tô BMW, Diệp Phi ngồi kế bên Đường Nhược Tuyết: “Lại có thêm một chú rồng mạnh mẽ của nước Nam làm vệ sĩ Anh còn giơ tay vỗ lên đùi vợ, cảm nhận sự mềm mại của lớp tất mỏng.
“Anh được phép ăn uống no nê chơi bời gái gú, tôi thì không thế kiếm lấy một phi công trẻ đi theo à?”
Đường Nhược Tuyết hất bản tay sàm sỡ kia ra: “Dựa vào cái gì mà anh làm được, tôi lại không làm được?
“So với một Phác Anh Long mà Tiền Gia Hân lôi tới dúi vào tay thì trong số Tống Hồng Nhan, Uông Thanh Vũ với Hàn Tử Thất có ai không dây dưa lãng nhằng?
“Tôi còn chưa tính sổ với anh mà anh đã ăn nói quái gở”
Trước giờ vợ anh văn luôn đánh đòn phủ đầu mạnh mẽ như thế khiến Diệp Phi không nhịn được mếu máo cười.
“Tối qua đã nói rõ ràng với em chuyện về Hàn Tử Thất rồi còn gì?
“Lúc đó em đã nguôi ngoan rồi, giờ lại lôi ra chất vất để làm gì?
“Ngược lại là em đó, ngay cả chồng mình cũng không giới thiệu công khai, chỉ bảo là vệ sĩ của em, ban cho tôi một danh hiệu vệ sĩ.” Diệp Phi hậm hực: “Tôi làm em mất mặt thế cơ à?”
“Chồng mình?”
“Vợ cũ?
Người tình?
Vợ nuôi?
Hình như chẳng có tên gọi nào chính thức cả, tôi làm gì có tư cách gọi anh là chồng?”
Đường Nhược tuyết đưa tay vuốt tóc: “Sơ sảy là bị dàn bướm xinh của anh lên án ngay, chửi cho vuốt mặt không kịp ấy chứ.
“Với cả, tôi không từ chối hẳn yêu cầu của Tiền Gia Hân để Phác Anh Long làm vệ sĩ cho tôi, một là không muốn đám người Tiền Gia Hân khó xử, dù gì họ cũng có ý tốt, hai cũng là muốn nhắc nhở anh, anh có sức hấp dẫn khó cưỡng thì Chủ tịch tôi đây cũng trẻ trung xinh tươi, chỉ cần tôi muốn thì cả tá phi công quấn lấy ngay. Có không giữ mất đừng tiếc.”
Cô nguýt xéo Diệp Phi, muốn nhìn thấy điệu bộ căng thẳng của anh, cô thích Diệp Phi phải lo lắng suy tính mất cô.
Diệp Phi dựa lên ghế xe, tỏ ra không khoan nhượng: “Thế thì em đi mà tìm Phác Anh Long chứ ngồi chung xe với tôi làm gì?”
“Yên tâm, tôi sẽ tìm cậu ta, anh không cần xúi bẩy.” Đường Nhược Tuyết bực lên liền khích bác Diệp Phi: “Phác Anh Long nhìn đã con mắt hơn anh nhiều, cũng biết nghe lời hơn anh”
Thấy vợ bực bội, Diệp Phi dừng ngay cuộc tranh cãi, không khéo lại gắt gỏng chia tay.
“Diệp Phi, xin lỗi anh, vừa rồi tâm trạng không tốt… Chúng ta hãy tái hôn đi”
Đường Nhược Tuyết cũng nhận ta lời nói của mình gây tổn thương, vội vàng giấu đi những góc cạnh sức nhọn đã sơ ý để lộ.
“Ở Trung Hải, em đã chủ động đề nghị tái hôn, ở Nam Lăng, một lần nữa em đề nghị tái hôn “Giờ ở Cảng Thành, em lại một lần nữa dầy mặt nói hãy tái hôn.
“Đã là lần thứ ba rồi, nếu như vẫn không tái hôn thì em sợ sẽ không còn tự tin để yêu cầu nữa”
Cô nắm lấy bàn tay Diệp Phi, mười ngón tay đan chặt như muốn giữ rịt lấy anh: “Sau khi tái hôn, nếu anh muốn em đi làm, em sẽ tiếp tục đi làm. Không muốn em xuất hiện ở bên ngoài, em sẽ bỏ phòng mười ba chỉ Đường môn, lấy núi Vân Đỉnh làm làm lá bài mặc cả để thương lượng với Đường Môn, đổi lấy cuộc sống bình yên cho bố mẹ em. Rồi ở nhà chăm chồng chăm con”
Đường Nhược Tuyết vẽ ra khung cảnh tưởng tượng của mình với Diệp Phi “Có thể em không được hoàn hảo tuyệt đối, nhưng em sẽ cố gắng làm một người vợ đảm”
Diệp Phi ngây người, bất ngờ trước những lời này của Đường Nhược Tuyết.
Anh biết vợ mình không nói bừa mà đã suy nghĩ cẩn thận kĩ càng mới đưa ra quyết định.
Một người phụ nữ coi sự nghiệp là mạng sống lại sẵn lòng từ bỏ tất cả để được thuận vợ thuận chồng, trong lòng Diệp Phi bỗng lâng lâng một xúc cảm dịu dàng.