Chương 191:
Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Được rồi, lát tôi xem anh ấy như thế nào.”
*Xoẹt!” Lúc này, tắm màn được mở ra, một bác sĩ bước ra với vẻ mặt buồn bã và xin lỗi.
“Dương tiên sinh, sở trưởng Dương thương thế quá nặng, tôi xin lỗi, chúng tôi đã có gắng hét sức …” Bác sĩ hơi cúi đầu: “Anh chuẩn bị tâm lý.”
Ông ta rất cảm khái cũng rất tiếc nuối, xuất phát từ nội tâm muốn cứu sống Dương Diệu Đông, nếu cứu được anh ta sẽ thành đại công thần, bệnh viện cũng sẽ khen ngợi ông ta.
“Không, không, anh của tôi chưa chết, anh của tôi chưa chết, anh ấy sẽ không chết.”
Dương Kiếm Hùng lại như mắt trí: “Các người thêm một lần nữa, cứu một lần nữa.”
Anh em Dương gia luôn có tình anh em bền chặt, anh không thể chấp nhận được việc anh trai mình không thể sống được.
Bác sĩ bắt lực lắc đầu: “Dương tiên sinh, thật sự xin lỗi.”
“Có những vét thương xuyên thầu ở bụng và lưng…”
“Lá lách bị tổn thương, sau phúc mạc có tụ máu vài chục cm…” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh nhưng trong trẻo truyền ra từ phòng cấp cứu, Dương Kiếm Hùng quay sang nhìn thấy Diệp Phi đang bắt mạch cho anh trai mình.
Hơn một chục nhân viên y tế đã bị sốc, không chỉ ngạc nhiên khi Diệp Phi dám mạo phạm Dương Diệu Đông, cũng ngạc nhiên vì anh chỉ bắt mạch mà có thể chẩn đoán được tình trạng.
với vẻ mặt buồn bã và xin lỗi.
“Dương tiên sinh, sở trưởng Dương thương thế quá nặng, tôi xin lỗi, chúng tôi đã có gắng hét sức …” Bác sĩ hơi cúi đầu: “Anh chuẩn bị tâm lý.”
Ông ta rất cảm khái cũng rất tiếc nuối, xuất phát từ nội tâm muốn cứu sống Dương Diệu Đông, nếu cứu được anh ta sẽ thành đại công thần, bệnh viện cũng sẽ khen ngợi ông ta.
“Không, không, anh của tôi chưa chết, anh của tôi chưa chết, anh ấy sẽ không chết.”
Dương Kiếm Hùng lại như mắt trí: “Các người thêm một lần nữa, cứu một lần nữa.”
Anh em Dương gia luôn có tình anh em bền chặt, anh không thể chấp nhận được việc anh trai mình không thể sống được.
Bác sĩ bắt lực lắc đầu: “Dương tiên sinh, thật sự xin lỗi.”
“Có những vét thương xuyên thầu ở bụng và lưng…”
“Lá lách bị tổn thương, sau phúc mạc có tụ máu vài chục cm…” Lúc này, một giọng nói bình tĩnh nhưng trong trẻo truyền ra từ phòng cấp cứu, Dương Kiếm Hùng quay sang nhìn thấy Diệp Phi đang bắt mạch cho anh trai mình.
Hơn một chục nhân viên y tế đã bị sốc, không chỉ ngạc nhiên khi Diệp Phi dám mạo phạm Dương Diệu Đông, cũng ngạc nhiên vì anh chỉ bắt mạch mà có thể chẩn đoán được tình trạng.
Ngồi Dậy.
Đá sinh tử, tổng cộng có bảy mảnh sinh khí, bảy mảnh sát khí.
Lúc trước Diệp Phi dùng để cứu mình, cứu mẹ, cứu Thiến Thiến, đã dùng hết bảy phần sinh khí, làm anh không thể không học y thuật cứu người để một lần nữa góp nhặt.
Anh cố gắng một tháng, cứu được bọn Hàn Nam Hoa Hàn Chấn Đông, cuối cùng tích lũy được bảy phần sinh lực, nhưng đêm nay lại phải một hơi dùng hết.
Anh có chút buồn.
Nhưng mà Diệp Phi cũng muốn nhìn thấy, bảy mảnh sinh khí này có thể khiến một người “chết” sống lại hay không.
Bạch quang tuần tự tràn vào thân thể Dương Diệu Đông.
Mặc dù khí cụ trên người đã được y tá rút ra, nhưng Diệp Phi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng Dương Diệu Đông người có dấu hiệu sinh tồn sắp trở về con số không, đang dần sống lại.
Nội thương từ từ được chữa trị.
Chỉ là Dương Diệu Đông không có lập tức tỉnh lại, làm cho Diệp Phi hơi hoang mang tự hỏi bảy phần sinh khí còn không đủ cứu sống người sao?
Nghĩ vậy, Diệp Phi lập tức lấy kim bạc ra, thi triển “Cửu Cung Hoàn Dương châm”
“Chắc chắn bảy phần? Châm cứu?”
*Nói nhảm!”
Bác sĩ nghe thế thì giận tím người: “Chết não làm sao cứu được? Hơn nữa còn là một biện pháp trung y.”
“Anh bạn trẻ, bây giờ không phải lúc để cậu lên mặt với người khác.”
“Biến khỏi đây ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt.”
Dưới cái nhìn của cô ta, Diệp Phi không chỉ làm khó, còn tát vào mặt các bác sĩ, nhưng cô ta không tiến tới kéo, để không bị Dương gia cho là dụng ý khó dò.