Chương 1961:
“Hội trưởng Miêu đã ra lệnh, nếu như Miêu Kinh Vân không đưa được Miêu Truy Phong trở về thì cả đời này đừng mong quay lại Miêu Thành.
Ánh mắt cô ấy nghiêm nghị: “Tôi có cảm giác, hai ngày này sẽ xảy ra chuyện…”
Đường Nhược Tuyết dựa người lên ghế, ánh mắt miên man suy nghĩ, nhưng không nói gì.
Nửa tiếng đồng hồ sau, đoàn xe đã đến am Bạch Vân, Đường Nhược Tuyết và Tiền Gia Hân nối nhau ra khỏi xe.
Am Bạch Vân là địa bàn của sư thái Tịch Diệt, khách đến thăm am không giàu có cũng là nhà quyền quý, nên diện tích am không những rộng lớn mà kiến trúc cũng được trang hoàng lộng lẫy.
Khói hương nghỉ ngút bay giữa những đền điện trong khu quần thể, mái hiên tỏa chiếu ánh sáng vàng chói lóa, xa xa vọng tới tiếng tụng kinh, tựa như âm thanh chốn tiên cảnh vấn vít lòng người Đường Nhược Tuyết bỗng chốc bình tâm lại.
Sau đó, cô cùng đám Tiền Gia Hân đến điện Quan m.
Bên trong đã có nhiều khách đến dâng hương, biển người đôi nghiệt thành khẩn quỳ lạy dưới chân Phật, còn quyên góp không ít tiền hương hỏa.
Tiền Gia Hân thắp hương, và quyên góp mười nghìn đô la Hongkong làm tiền giọt dầu.
Cô ấy chỉ mất mười mấy phút để hoàn thành hết cả quá trình, rồi cùng đám Phác Anh Long đứng ngoài cửa điện hít thở không khí trong lành và đợi Đường.
Nhược Tuyết ra ngoài.
So với Tiền Gia Hân, Đường Nhược Tuyết chậm rãi hơn nhiều.
Cô đừng trước mặt bức tượng Bồ Tát, cầm nén hương lẩm nhẩm khấn cầu, dường như muốn nói hết ra mọi tâm nguyện giấu kín trong lòng.
Tiếp đó, cô lại thực hiện ba quỳ chín lạy để xin xăm.
“Lóc cóc. Một thẻ xăm rơi ra từ ống xăm đang xóc dữ dội.
“Đêm trước lại giăng đèn kết hoa, sớm nay chim hỷ thước báo tin mừng, phải chăng là trời ban cho người tài, sân nhà rộn hương ngát thơm”
Đường Nhược Tuyết vừa đọc thẻ xăm, vừa đến quầy giải nghĩa, đang định xếp hàng hỏi sư thái thì chợt thấy một gương mặt quen thuộc lọt vào tâm mắt.
Là sư tỷ Thiện Tâm lần trước đến cướp phòng cho sư thái Tịch Diệt.
“Thí chủ, chúng ta lại gặp nhau.”
Không đợi Đường Nhược Tuyết lên tiếng, sư tỷ Thiện Tâm đã nở nụ cười nhã nhặn: “Chúng ta đúng là có duyên”
Đường Nhược Tuyết cười lịch thiệp: “Xin chào sư tỷ Thiện Tâm”
Sư tỷ Thiện Tâm nhìn thẻ xăm trong tay cô và hỏi: “Thí chủ muốn giải xăm sao?”
Đường Nhược Tuyết cũng không che giấu: “Vâng, xin được một quẻ thẻ, liên quan đến chuyện tình duyên”
Sư tỷ Thiện Tâm rất nhiệt tình: “Nếu như thí chủ không chệ, thì tôi có thể xem giúp”
“Vậy sao?”
Đường Nhược Tuyết quay ra nhìn hàng người rồi vội đưa thẻ xăm qua: “Vậy thì xin cảm phiền sư tỷ”
Cô còn nhét kèm một tờ séc theo cùng “Chúc mừng thí chủ, đây là một quẻ thượn Sau khi đọc lên nội dung trên quẻ thẻ, sư tỷ Thiện Tâm nhiệt tình nói với Đường Nhược Tuyết: “Chuyện liên quan đến đời tư và chốn nương tựa, mời thí chủ theo tôi ra sau điện, để tôi giải thích tường tận cho thí chủ biết.”
Cô ta nghiêng tay đưa ra phía sau.
“Được!”
Đường Nhược Tuyết mỉm cười gật đầu, quay lại nói với Cao Tĩnh: “Cao Tĩnh, các cô ra ngoài trước đợi tôi, nhân tiện báo với Tiền Gia Hân một tiếng, tôi giải xong thẻ xăm sẽ ra”
Cô dặn Cao Tĩnh cũng mấy vệ sĩ không cần đi theo.