Chương 1969:
Phác Anh Long thủ tay phải lên, dáng vẻ lúc nào cũng có thể cứu người Chỉ có Diệp Phi là không thèm quan tâm, anh tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi Đường Nhược Tuyết lạnh lùng nhìn Miêu Kinh Vân.
“Gì mà để đạt được mục đích mà không thèm ngoảnh đầu lại chứ, tôi chỉ là đang gắng sức thực hiện nghĩa vụ của một công dân thôi”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe thấy câu người người đều có trách nhiệm trừ hại cho dân sao?”
Cô văn giữ vẻ mạnh mẽ: “Loại người như em trai anh thì nên nhận sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật đi: “Tôi đã từng gặp rất nhiều người không kiêng nể mặt mũi, duy chỉ có chưa bao giờ thấy loại người không lưu tình chút nào như anh”
Miêu Kinh Vân phả hơi nóng ra: “Cô dốc hết sức mình muốn em trai tôi chết như thế này, tôi thay em trai tôi cảm ơn cô”
“Nhưng mà tôi có thể cam đoan, những ngày tháng tiếp theo của tổng giám đốc Đường chắc chắn sẽ không tốt được như nó đâu”
Từng câu từng chữ của anh ta đều cực kỳ dứt khoát.
“Không phải là tôi không nể mặt đâu nhưng mà em trai anh đáng chết”
Đường Nhược Tuyết không cam lòng yếu thế: “Cũng may là Cảng Thành không có án tử hình, nếu không thì em trai của anh xứng bị ngũ mã phanh thây!”
Miêu Kinh Vân cười ha hả: “Xem ra từ trước tới nay tổng giám đốc Đường không biết lý lẽ giữ kế trong mọi việc…
Đường Nhược Tuyết bày ra vẻ mặt trêu tức: “Cứ cho là tôi buông tha cho mấy người thì mấy người cũng buông tha cho tôi chắc?”
“Nếu như không phải mệnh tôi tốt thì giờ tôi đã bị mấy người giế t chết từ lâu rồi, anh và Miêu Gia Ý lên kế hoạch âm độc tàn nhẫn còn chưa nói mà còn nói tôi bạc bếo, có buồn cười không hả?”
Nếu như mình không phát hiện mánh khóe của bọn họ kịp, cộng thêm có sự viện trợ của Diệp Phi thì e là giờ cô đã thăng thiên rồi.
“Được, tôi sẽ để lại cho cô một câu”
“Ngày em trai tôi vào tù cũng chính là ngày chết của cô”
Miêu Kinh Vân cười như điên, nói lời hung ác với Đường Nhược Tuyết.
“Bịch ”
Diệp Phi chợt xông lên đạp Miêu Kinh Vân ngã lăn ra “Mày khốn kiếp thế này, bố mày có biết không hả?”
Diệp Phi sút bất thình lình, không chỉ đám Tiền Gia Hân mắt tròn mắt dẹt, mà chính Miêu Kinh Vân cũng ngỡ ngàng.
Chẳng ai ngờ được rằng Diệp Phi lại dám ra tay đánh người ngay giữa phiên tòa.
“Đập nó!”
Vốn dĩ, Miêu Kinh Vân không muốn gây mất trật tự ở đây, nhưng Diệp Phi đã sút anh ta một cú, khiến anh ta nổi trận lôi đình.
Mười mấy tay vệ sĩ tinh nhuệ của Miêu Thị sục sôi căm phẫn.
Ai nấy lăm lăm nắm đấm định xông tới Nếu như không phải khi vào trong đã bị kiểm tra gắt gao và phải giao nộp vũ khí thì chắc bây giờ họ đã định rút dao rút súng ra xử chết Diệp Phi, Mấy nhân viên tòa án thấy thế vội quát lên: ‘Dừng lại, dừng lại, tất cả dừng lại!
Đám tinh nhuệ của Miêu Thị bất chấp tất cả, liều lĩnh xô đẩy cả nhân viên tòa án, tiếp tục lao tới bao vây Diệp Phi.
Có người còn nhân lúc rối ren xông tới chỗ Đường Nhược Tuyết, mắt bùng lửa hẵn thù.
Khung cảnh trở nên hỗn loạn.
“Tên Diệp Phi khốn kiếp này, chơi gì cũng ngu, chỉ chơi ngu là giỏi.
“Ngay giữa tòa mà cũng dám ra tay, đúng là coi trời bằng vung”
Tiền Gia Hân vừa hốt hoảng lùi sau, vừa tức tối chửi mắng Diệp Phi.
“Là do Miêu Kinh Van khiêu khích trước.”