Chương 1992:
“Quả thực là em trai tôi không đúng, tôi nhất định sẽ quản lý tốt nó”
“Còn về cái chết của cô Hắc La Sát và đội tỉnh nhuệ Kim Thị, tôi vô cùng vô cùng lấy làm tiếc, chỉ là chuyện cũng đã xảy ra rồi, có oán hận gì đi nữa cũng không có tác dụng gì”
“Việc cấp bách trước mắt hiện nay là phải lên kế hoạch đối phó Diệp Phi như thế nào”
“Chỉ khi bọn Diệp Phi chết đi, những người đã chết mới có thể an giấc ngàn thu”
“Đúng rồi, xin anh cứ yên tâm, tôi không những long trọng an táng Hắc La Sát bọn họ, còn sẽ cho người nhà bọn họ một khoản tiền trợ cấp lớn”
“Tôi tuyệt đối không thế cho người anh hùng vừa đổ máu vừa rơi lệ đâu”
Miêu Kinh Vân chủ động xin lỗi Sí Thiên Sứ, cứ để em trai gánh nỗi oan diệt toàn quân của Hắc La Sát, để tránh liên minh vết nứt.
Chỉ có sự chân thành hiện lên mặt, còn trong lòng không quan tâm lắm, đối với anh ta mà nói, chỉ cần em trai an toàn quay về, những người khác sống chết thế nào thì không quan trọng “Đối với tiền bồi thường cho xạ thủ Kim Thị, đấy là chuyện của anh với Kim Văn Sĩ Thiên Sứ thu lại ánh mắt, giọng nói vẫn u ám như cũ: “Lễ an táng cùng tiền trợ cấp cho gia đình của Hắc La Sát, là thứ cô ấy xứng đáng được nhận”
“Tôi cũng là được Hắc La Sát mời đến, không hề có chút quan hệ nào với liên minh của các người, Hắc La Sát chết rồi, chúng ta lại là người dưng”
“Em trai anh là tôi cứu về, các người nợ tôi một ân tình”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần các người giúp tôi chuyển một chiếc hòm đến ta liền thanh toán sòng phẳng”
“Lát nữa tôi, tôi sẽ đưa cho anh địa chị, trong vòng ba ngày, cho dù chuyện gì đi nữa, các người đều phải đưa cái hòm đó sang cho tôi”
“Nếu không mạng của em trai anh, tôi làm sao giao lại cho các người thì cũng lấy đi như thế”
Sai khi nói xong, anh ta quay lưng đi ra cổng chính.
Hòm?
“Được, không vấn đề gì, nhất định sẽ giúp anh đưa đến”
Miêu Kinh Vân chớp mắt, sau đó kêu to một tiếng: “Anh Sí Thiên Sứ, tôi biết anh muốn giết Diệp Phi báo thù cho Hắc La Sát, chúng ta có thế cùng nhau làm”
Cho rằng lên người anh ta có không ít đàn em, nhưng nhiều hơn một Sí Thiên Sứ, chính là nhiều hơn một phần thẳng.
“Tin các người, còn không bảng tin súng của tôi.”
Sĩ Thiên Sứ hừ lạnh một tiếng, sau đó biến mất khỏi tâm mắt của Miêu Kinh Vân.
Anh ta vẫn luôn là người làm việc độc lập.
Miêu Kinh Vân rất tiếc nuối vì Sí Thiên Sứ rời đi, nhưng mà rất nhanh đã kìm lại cảm xúc, anh ta đi vào phòng khách xem xét tình trạng thương tích của Miêu Truy Phong.
Tuy rằng miệng vết thương không nhỏ, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ là Miêu Truy Phong không ngồi nhàn rỗi, vừa xem phim nghệ thuật Dương Quốc trên màn hình, vừa cầm điện thoại kêu réo um sùm: “Con mẹ nhà mày chứ, giế t chết mấy đứa kia cho tao”
“Tao không biết mày dùng cách gì, nhất định phải cho bọn chúng ngồi tù một tháng cho tao”
“Đây chính là tấm séc tao uy hiếp Đinh Mộng Nghiên, giế t chết bọn nó nếu không ông đây giế t chết bọn mày”
“Cút–” Anh ta hùng hùng hổ hổ nói chuyện điện thoại xong, sau đó trong ánh mắt lóe ra một tia điên cưồng: “Anh, cho em mấy đứa đàn em đi”
“Em muốn giế t chết mấy đứa bắt em, phán em có tội còn cả bọn bồi thẩm đoàn rác rưởi nữa”
“Đợi sau khi bọn nó chết đi, em lại dần dần mà dày vò Đường Nhược Tuyết.”
Miêu Truy Phong phun ra một lưồng hơi nóng: “Hahaha, dám nói tao có tội, giế t chết, giế t chết toàn bộ… “