Chương 2002:
“Một người ăn cây táo rào cây xung được tôi cho vào danh sách đen, chỉ với một cái tát của tôi mà suýt nữa thì ngã còn không biết xấu hổ, cậu nói xem tôi có cần phải cho anh ta mặt mũi không?”
Thấy Phác Anh Long không dám ho he chữ nào, Kim Trí Viên nhìn Tiền Gia Hân hỏi: “Có cần không?”
Khóe miệng Tiền Gia Hân mấp máy, cúi đầu không dám trả lời, năng lực của Kim Trí Viên mạnh hơn Phác Anh Long nhiều. Tất nhiên là không cần phải cho anh ta mặt mũi.
Kim Trí Viên khinh thường nhìn dám người Tiền Gia Hân: “Hôm đó do một mình tôi sắp xếp ổn thỏa, không có một đồng nào quan hệ tới Phác Anh Long”
“Tôi thấy cậu Diệp không so đo tính toán với các người, nếu không tôi đã sai người đi xử lý các người với Phác Anh Long rồi”
“Động tới em trai tôi, anh ta có vô dụng, có sai, tôi cũng phải tìm rõ ngọn ngành”
Kim Trí Viên hừ lạnh: “Các người nên ăn mừng vì cậu Diệp tha cho các người một mạng”
‘Vừa nói xong, tất cả đám ngư mắt sợ hãi nhìn Diệp Phi.
Đám người này không thế ngờ được, một bảo vệ nhỏ Diệp Phí này luôn bị họ coi thường lại có thân phân và địa vị cao như vậy.
Không chờ đám người Tiền Gia Hân ăn năn xin lỗi, Kim Trí Viên kéo cánh lền Gia Hân đều trở nên hốt hoảng, ánh tay Diệp Phí nói: “Còn nữa, tôi phải thông báo cho mọi người một chuyện”
“Diệp Phi không những là người có ơn của Kim Trí Viên tôi, mà còn có công với hội thương mại phía Nam, là anh em kết nghĩa với ông ngoại tôi”
Tiên Gia Hân nghe vậy thì không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng nhìn Diệp Phi kinh ngạc kêu to: “Chẳng lẽ, tối hôm nay..”
“Không sai!”
Kim Trí Viên thông báo tiếp: “Tối hôm nay Diệp Phi là người khách có thân phận đặc biệt, cũng là người mà ông ngoại tôi muốn giới thiệu cho mọi người”
Tiền Gia Hân cảm thấy trước mắt tối sầm, chút nữa thì không đứng nổi mà ngã quy ngay tại chỗ.
Quả lựu đạn này được bản xuống làm cô ta khiếp sợ, Diệp Phi không chỉ được đám người sư thái Tịch Diệt săn lùng mà còn là nhân vật lớn Quyền Tương Quốc muốn giới thiệu vào tối nay.
Nghĩ đến chuyện mình trào phúng Diệp Phi, Tiền Gia Hân chỉ thấy đau hết cả ruột.
Trong lúc này, những người có thân phận cao ở phía nam đều lễ độ, khép nép cúi đầu nói: “Tiếp đón cậu Di Hoäc Tử Yên và đám người Tư Đồ Khôn cũng cúi đầu nói: “Xin chào cậu Diệp!”
Ngàn người chú ý, ngàn người ngưỡng mộ.
“Diệp Phi?
“Cậu Diệp!”
Đây là hai người hai thế giới, làm sao có thể vướng víu cùng một chỗ?
Một người xuất thân bình thường, mặt mày bình thường, có chút năng lực, làm vệ sĩ nhỏ trong nước.
Một người đứng đầu Cảnh Thành, nhìn xuống vạn vật, có thể ngồi chung một hàng ghế với hội thương mại phía nam chỉ có thể là Diệp Phi.
Bây giờ, cả hai thân phận hòa trộn với nhau thật kì diệu, làm người ta kinh ngạc cũng làm người ta run sợ.
Tiền Gia Hân sợ hãi đứng im tại chỗ, hai tay nắm chặt cũng hơi run, trong mắt là vẻ phức tạp.
Trong mắt cô ta có vô số cảm xúc, có khiếp sợ, có nghĩ hoặc, có tức giận, cuối cùng là vẻ không thể tưởng tượng được và tức giận.
Một lúc lâu, Tiền Gia Hân nhìn Diệp Phi mãi mới nói được một câu: “Tại sao.
anh không giải thích với tôi từ sớm một chút?”
Tất nhiên là Tiền Gia Hân đang hỏi Diệp Phi tại sao lại không nói thân phận thực sự cho cô ta biết, để cô ta phạm phải sai lâm vô cùng lớn, một lân nữa đánh mất con bài tốt.
Nếu không thì cô ta có thể dựa vào hơi bạn tốt của Đường Nhược Tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể dây dưa một đêm.