Chương 2065
“Tôi mặc kệ ân oán giữa các người là cái gì, cũng mặc kệ tương lai các người sống hay chết, tôi chỉ biết là, tôi muốn chữa trị tâm bệnh của cháu mình.”
Ông ta không giận mà uy quát: “Hiện tại tôi ra lệnh cho cậu lập tức giao Miêu Kinh Vân ra.”
Diệp Phi (Phàm) nhàn nhạt mở miệng: “Không có chuyện này, lời đồn đấy, Miêu Kinh Vân là ai tôi còn không biết.”
“Nhưng nếu ngài Miêu muốn nghe ngóng, bạn bè của tôi nhiều, tôi có thể giúp ngài hỏi một chút.”
Anh duỗi một ngón tay: “Chỉ là, một cuộc điện thoại một trăm triệu.”
Vốn dĩ Diệp Phi (Phàm) chỉ muốn, nếu như thái độ của đối phương tốt, anh có thể ra điều kiện làm cho đối phương đổi Miêu Kinh Vân đã bị phế bỏ về.
Ví dụ như tên điên Miêu Truy Phong, ba xưởng thuốc của Tiền thị, một tỷ tám trăm triệu tiền chuộc… Nhưng Miêu Thái Đấu lại một mực cậy già lên mặt, Diệp Phi (Phàm) liền không muốn nuông chiều ông ta, cũng kiên định quyết tâm ăn thua đủ với Miêu Kim Qua.
“Diệp Phi (Phàm), đừng có giả bộ điên đến ngu người.”
Miêu Thái Đấu sầm mặt lại: “Chúng tôi có đầy đủ chứng cứ cho thấy, Miêu Kinh Vân đang ở trong tay Diệp Phi (Phàm) cậu.”
“Chúng tôi còn biết, lúc đầu nó có thể chơi chết cậu, kết quả cậu cấu kết với Quyền Tương Quốc hạ độc trong thịt rượu tính kế bọn nó.”
Mặc dù phiên bản của chân tướng thương hội nước Nam không ít, nhưng Miêu Thái Đấu cảm thấy bọn Miêu Kinh Vân bị hạ độc, như vậy càng dễ để cho lòng mình tiếp nhận hơn.
Nếu không sẽ để lộ ra bọn Miêu Kinh Vân quá vô dụng.
“Tôi nói lại lần nữa, trong tay của tôi không có Miêu Kinh Vân.”
Diệp Phi (Phàm) cười nghiền ngẫm: “Không phải ngài nói Quyền Tương Quốc tính kế bọn họ sao?”
“Vậy các người có thể đi tìm Quyền Tương Quốc hỏi một chút.”
“Cậu!” Miêu Thái Đấu tức giận, ông ta già, nhưng không hồ đồ, ông ta hiểu rõ Quyền Tương Quốc là dạng nhân vật gì.
Ông ta đi tìm Quyền Tương Quốc xúi quẩy cùng đi chết không có gì khác biệt.
Đoan Mộc Xương cũng cười cười: “Diệp Phi (Phàm), oan gia nên giải không nên kết, tôi biết thân thủ của cậu không tệ, còn có Cửu Thiên Tuế làm chỗ dựa, rất mạnh.”
“Nhưng trên đời này, cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào chém chém giết giết mà được, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Ngón tay ông ta gõ lên bàn: “Cậu làm mất lòng ngài Miêu, sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Diệp Phi (Phàm) dang hai tay: “Xem ra ở đây các người đắc tội với tôi rồi.”
“Đủ rồi!”
Miêu Thái Đấu không kiên nhẫn vung tay lên: “Cậu đừng hòng đến đây làm loạn, hôm nay tôi tới chính là muốn cậu giao Miêu Kinh Vân ra.”
“Đương nhiên, tôi sẽ không để cậu công khai giao ra, dù sao cậu cũng phải có mặt mũi.”
“Đây là mười triệu tệ, coi như chúng tôi chuộc người.”
Ông ta làm một cử chỉ.
“Bốp!” Phượng Dao tiến lên một bước, móc ra một chồng tiền mặt, hung hăng đập vào mặt Diệp Phi (Phàm).
Chỉ là quăng tiền này ra, sắc mặt của Viên Thanh Y lập tức trở nên khó coi.
“Ngài Miêu, tôi đã nói rõ Miêu Kinh Vân không ở chỗ tôi.”
Diệp Phi (Phàm) cười nhạt một tiếng: “Coi như tôi thật sự nhốt anh ta, dùng mười triệu này để nhục nhã tôi, giá trị của Miêu Kinh Vân cũng chỉ có thế thôi à?”
“Làm sao?”
“Vẫn còn chê ít?”
Mặt Miêu Thái Đấu trầm như nước: “Diệp Phi (Phàm), mười triệu tệ này quá đủ cho mặt mũi của cậu rồi, đừng có mà được đà lấn tới.”