Chương 2075
Đường Tam Quốc đứng dậy đi phía sau Diệp Phi (Phàm), vỗ vỗ vai anh nói: “Nếu không sao thì cùng con bé sinh thêm một đứa con, để tao còn có người thừa kế…”
Diệp Phi (Phàm) và Đường Tam Quốc hiếm khi đối xử chân thành với nhau, cuộc trò chuyện này kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ.
Ăn cơm, uống trà, bầu không khí trông vô cùng hòa hợp.
Đến mười một giờ rưỡi, Đường Tam Quốc muốn tắm rửa nghỉ ngơi, Diệp Phi (Phàm) mới ngồi dậy rời khỏi.
Chỉ là khi đi ra phía bên ngoài, anh liếc nhìn vào vườn hoa một cái, phát hiện Đường Nhược Tuyết vẫn chưa trở lại.
Mặc dù Diệp Phi (Phàm) biết, sau vụ việc của Miêu Kinh Vân, bên người Đường Nhược Tuyết đã được tăng cường an ninh, trong tối ngoài sáng có hai nhóm vệ sĩ đi theo, thế nhưng trong lòng anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng như cũ.
Hơn nữa Đường Nhược Tuyết đi với người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, muộn đến vậy vẫn chưa quay về, trong lòng của Diệp Phi (Phàm) ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
“Vù——” Trong lúc Diệp Phi (Phàm) đang nghĩ ngợi, một vài chiếc xe chạy tới, sau đó dừng ở ngay cửa.
Cửa xe mở ra, người đầu tiên bước ra là Cao Tĩnh, cô ta nhẹ nhàng gật đầu với Diệp Phi (Phàm), sau đó đi về phía bên kia mở cửa xe sau.
Rất nhanh, Đường Nhược Tuyết loạng choạng mà bước ra ngoài, gương mặt thanh tú đỏ ửng, toàn thân đầy mùi rượu, nhưng mà người tên Đoan Mộc Thanh đó không có ở đó.
Điều này khiến cho Diệp Phi (Phàm) cảm thấy dễ chịu đi một chút: “Trở về muộn như vậy à?”
Cao Tĩnh mở miệng muốn đáp lại, lại bị ánh mắt của Đường Nhược Tuyết ép trở về.
“Anh Diệp, tổng giám đốc Đường giao cho anh đấy.”
Cô ta cười với Diệp Phi (Phàm), thay đổi đề tài câu chuyện, tiếp đó xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Sau khi đám người Cao Tĩnh bọn họ rời đi, Đường Nhược Tuyết cầm lấy túi xách tiếp tục đi về phía trước, khi đi lên cầu thang, chân loạng choạng một cái, thân thể nghiêng qua ngã xuống mặt đất.
“Cẩn thận!”
Diệp Phi (Phàm) nhanh tay lẹ mắt, tiến lên đỡ lấy người phụ nữ này, sau đó khẽ cau mày lại: “Uống nhiều như vậy?”
Lúc tiếp xúc gần, anh phát hiện hơi rượu của Đường Nhược Tuyết còn nồng nặc hơn bữa tiệc xã giao lần trước gấp mấy lần, trên quần áo còn dính không ít rượu.
“Cần anh quan tâm à?”
Đường Nhược Tuyết khẽ đẩy Diệp Phi (Phàm) ra, đi vào phòng khách cởi đôi giày cao gót ra, sau đó lắc lư đi về phía phòng ngủ.
“Chậm một chút.”
Diệp Phi (Phàm) lo người phụ nữ này ngã xuống, vội vàng đi theo đỡ lấy cô, tiếp đó dìu cô đến chiếc sô pha trong phòng ngủ.
“Trở về muộn như vậy, hãy uống ít một chút, để tránh xảy ra chuyện.”
“Chuyện của Mạnh Giang Nam không thể như vết sẹo đã lành mà quên đi nỗi đau được.”
Diệp Phi (Phàm) kìm nén cảm xúc ở trong lòng mình, bưng một ly sữa bò nóng cho Đường Nhược Tuyết: “Hơn nữa trở về muộn như vậy, bố của em cũng lo lắng.”
“Đã biết, tôi có chừng mực, không cần anh lo.”
Gương mặt xinh xắn của Đường Nhược Tuyết trông lộng lẫy cuốn hút hiện lên dưới ánh đèn: “Anh tự lo liệu cho bản thân cho tốt là được rồi.”
“Đúng rồi, không phải tôi đã nói là không cần anh làm cơm rồi sao? Sao anh vẫn còn ở trong biệt thự nhà họ Đường?”