Chương 2104
Cuộc tranh cãi kịch liệt của bọn họ nhanh chóng thu hút rất nhiều người vây quanh xem.
Người phụ nữ trung niên mập mạp thừa cơ tố cáo bệnh viện đã để cho một thằng nhãi cứu người.
Những bệnh nhân cùng với người nhà của họ đi qua không biết được đâu là chân tướng vấn đề, bọn họ nghe thấy cái gì thì chỉ biết được cái đó, ngay lập tức thay nhau mở miệng chỉ trích rằng bệnh viện xem mạng người như cỏ rác.
Việc để cho một thanh niên trẻ tuổi đi giải độc cho hai mươi ba bệnh nhân ngộ độc, đơn giản là không coi trọng tính mạng con người. Có người gọi điện thoại khiếu nại, có người thì gọi đến cho giới truyền thông, một số thì quay phim và tải lên mạng.
Trong một thời gian ngắn, đám đông phấn khích đến mức gần như muốn dỡ bỏ cả mái nhà.
“Bốp” đúng lúc này, Tống Hồng Nhan quay trở lại, theo sau cô ta là mười mấy người bảo vệ của nhà họ Tống, đẩy theo hai chiếc xe.
Một chiếc xe đang chở một thùng sắt lớn đang đun thuốc. Một chiếc xe được xếp chồng rất nhiều tiền giấy màu đỏ. Cô ta một nửa lời cũng không nói nhảm, như một cái tát cho người phụ nữ trung niên béo kia.
Với một âm thanh giòn giã, người phụ nữ béo trung niên hét lên, suýt ngã khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng.
“Đánh người rồi, đánh người rồi, bệnh viện hại người không thành lại còn đánh người, thật đúng là không có vương pháp gì hết.” người phụ nữ béo trung niên sửng sốt trong giây lát, sau đó ôm má hét lên như giết lợn.
“Bốp bốp…” Tống Hồng Nhan không phí lời nữa, lại giáng cho bà ta thêm hai cái bạt tai, đánh đến nỗi khiến cho người phụ nữ trung niên béo đầu óc choáng váng. Lúc bà ta còn đang định vùng vẫy, Tống Hồng Nhan lấy ra một xấp tiền ném ra: “Câm miệng!” người phụ nữ trung niên ngay lập tức im miệng.
“Bốp…” Tống Hồng Nhan không dừng lại, đưa tay ra tát đám người trước mặt, khiến cho toàn bộ mười mấy người đó đều ngã xuống đất. Và mỗi lần đánh một người, Tống Hồng Nhan đều ném ra một xấp tiền, đánh đến nỗi mỗi người hai má đều sưng tấy lên, trên sàn nhà đều toàn là tiền. Nhiều người nhà của những bệnh nhân ở đó đều vô cùng tức giận khi bị Tống Hồng Nhan đánh như vậy, nhưng khi nhìn thấy một ngàn nhân dân tệ được đập trên người mình như vậy bọn họ liền lập tức biết điều mà im miệng lại. Tống Hồng Nhan tuyên bố một cách đơn giản và gắt gỏng: “Bắt đầu từ bây giờ, mọi người im miệng hết cho tôi.”
“Nếu ai còn dám quấy rối bác sĩ Diệp nữa, tôi sẽ tát vỡ miệng của các người ra cho xem.”
“Nhân tiện đây tôi cũng muốn thông báo với các người một tiếng, Sở y tế đã điều tra ra rồi.”
“Thuốc Hồng Nhan Bạch không có vấn đề gì, là do có kẻ ác ý đã dùng ống tiêm bơm chất độc vào, làm cho người nhà của các người ngộ độc.”
“Do đó các người hiện giờ đã không được coi là khổ chủ nữa rồi, nếu các người còn dám ở đây làm loạn, tôi sẽ tống giam các người vào đồn cảnh sát.”
Vừa nói, cả chục người vệ sĩ nhà họ Tống cũng lao tới bao vây người phụ nữ trung niên béo và đám người kia lại. Tất cả mọi người có mặtlúc đó đều im lặng ngay lập tức.
Ngoại trừ sự điều tra của Sở y tế khiến họ làm giảm đi sự kiêu ngạo, còn là do thái độ bá đạo của Tốn Hồng Nhan khiến cho bọn họ không dám làm xằng làm bậy được nữa.
Kim Ngưng Băng mỉm cười, giơ ngón tay cái lên với Tống Hồng Nhan. Việc đối phó với những kẻ vô lại như thế này, vẫn là để cho một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy giải quyết thì hơn.
Sau đó, cô ta cho người che tấm rèm lại, ngăn cách tầm nhìn giữa người bệnh và người nhà bệnh nhân lại, để tránh người nhà bệnh nhân lại gây náo loạn.
Diệp Phi (Phàm) không để ý đến, chỉ nhanh chóng lấy kim bạc ra để chữa trị, thỉnh thoảng sử dụng năng lượng của đá Sinh Tử, Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng khống chế độc tố cho hai mươi ba bệnh nhân. Sau đó, anh ta giải trừ độc cho từng người một… phải kéo dài hơn cả một tiếng đồng hồ.
Người nhà của các bệnh nhân bị Tống Hồng Nhan uy hiếp trở nên cáu kỉnh khi nhìn thời gian trôi qua, nếu không nhìn quanh phòng điều trị thì cũng liếc nhìn vào Tống Hồng Nhan.
Bọn họ không chỉ hy vọng người nhà có thể giải độc mà còn hy vọng Tống Hồng Nhan bồi thuờng cho mình một khoản tiền kếch xù.