Chương 2113:
Đôi chân dài miên man, không có tất che, chân mang cao gót làm nổi bật lên cặp đùi đẹp phối hợp cùng với váy bó đen càng tạo cho người ta một loại cám dỗ khác.
“Cô Đường Nhược Tuyết, lại gặp mặt, hoan nghênh, hoan nghênh cô.”
Đường Nhược Tuyết vừa bước vào đại sảnh, Đoan Mộc Thanh đã rời khỏi đám người, cùng trợ lý và vệ sĩ đến chào hỏi, nụ cười chợt trở nên vô cùng xán lạn.
“Thực xin lỗi, lẽ ra chúng tôi nên ký hợp đồng ở một nơi khác nhưng vì lịch trình của tôi thực sự rất dày và không thể dành ra thời gian hoàn chỉnh để cùng bàn bạc với cô Đường Nhược Tuyết được.”
Anh lịch sự bắt tay với Đường Nhược Tuyết nhưng cái mũi như lơ đãng hít một hơi giống như thể đây là một cái bánh trái gì thơm ngon vậy.
Hơi thở của Đường Nhược Tuyết có sức cám dỗ chí mạng đối với hắn ta, khiến một người khoan nhượng như hắn ta, mỗi lần gặp mặt đều phải nhiệt huyết dâng trào.
Nếu không phải là tình huống không thích hợp, hắn ta hất định đem người đối diện ăn ngay tại chỗ, ai bảo cô ta lại hấp dẫn như vậy khiến người khác muốn phạm tội.
“Anh Đoan Mộc Thanh khách sáo rồi.”
Đường Nhược vừa chạm tay đã rút lại, không cần diễn kịch để k1ch thích Diệp Phi (Phàm) nên nhiệt tình của cô đối với Đoan Mộc Thanh cũng giảm hai phần.
“Anh có thể cho tôi vay 10 tỷ rồi. Tôi đã thật lòng biết ơn rồi.”
“Còn ký hợp đồng ở đâu thì tùy anh, tôi nghe anh Đoan Mộc Thanh.”
Cô cười và hỏi: “Tôi không biết được anh Đoan Mộc Thanh khi nào thì thuận tiện ký hợp đồng?”
“Tôi đã sắp xếp một phòng họp rồi.”
Đoan Mộc Thanh nở nụ cười dịu dàng, hướng một căn phòng ở tầng một: “Cô Đường Nhược Tuyết, mời cô qua bên này.”
Đường Nhược Tuyết khẽ gật đầu, dẫn theo vài trợ lý đi về phía trước, trên mặt mang theo nụ cười.
Cô đã phải chịu đựng sự đau khổ trong những ngày này và có lẽ hợp đồng này có thể mang lại cho cô một chút thoải mái.
Năm phút sau, Đường Nhược Tuyết và Đoan Mộc Thanh ngồi vào bàn họp.
Đoan Mộc Thanh lấy ra hai bản hợp đồng, đưa cho Đường Nhược Tuyết: “Cô Đường Nhược Tuyết, đây là bản hợp đồng, cô xem qua đi. Tôi đã ký tên và đóng dấu. Một khi cô ký, nó sẽ có hiệu lực ngay lập tức.”
“Mười tỷ sẽ được chuyển vào tài khoản, trong vòng một tháng và số điểm cao hơn lãi thương mại sẽ được trừ trực tiếp theo phí xử lý, để không vi phạm pháp luật và các quy định.”
“Sau khi nhận được mười tỷ, Cô Đường Nhược Tuyết trả lãi ba trăm triệu vào ngày đầu hàng tháng, thời gian vay tối thiểu là hai năm và tối đa là ba năm.”
Hắn ôn hòa cười: “Cô xem kĩ xem có vấn đề gì không?”
“Không có gì.”
Đường Nhược Tuyết mở miệng đáp. Đây là điều kiện lần trước bọn họ đã thương lượng.
Nhưng khi lướt qua điều khoản cuối cùng, ánh mắt cô hiện lên đầy nghi ngờ: “Không phải nó đã được cầm cố bằng cổ phiếu của Tập đoàn Nhược Tuyết trong tay tôi sao?”
“Tại sao anh lại muốn tôi dùng quyền tài sản của Núi Vân Đỉnh để thế chấp? Lần trước chúng ta không nói tới điều kiện này.”
Cô gõ nhẹ ngón tay vào bản hợp đồng: “Anh Đoan Mộc Thanh đột nhiên thêm điều khoản này. Tôi không biết ý anh là gì?”
“Ồ, vâng, Núi Vân Đỉnh, suýt nữa thì tôi đã quên, chỉ là không có gì quan trọng đâu.”
Đoan Mộc Thanh khẽ giật mình sau đó vỗ đầu cười: “Cô Đường Nhược Tuyết, tuy tôi là Thiếu gia của Ngân hàng Đế Hào tôi cũng rất quý trọng cô. Nhưng trưởng bối trong gia đình và các cổ đông đều không đồng ý.”