Chương 2161
“Bắc Đình Quân, người phiên dịch Hoàng Thái Quân của chúng ta mang theo mấy người phụ nữ muốn gặp.”
Đúng lúc này, một thủ vệ nước Dương chạy tới, kính cẩn báo cáo: “Bọn họ hi vọng Huyết Y Môn có thể cứu một người…” Hắn chỉ tay về phía Lâm Thu Linh trên màn hình: “Chỉ cứu nữ nhân này.”
Bắc Đình Xuyên ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Linh một cái, sau đó cười lớn: “Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh.”
“Mời, mời vào, mà không, tôi sẽ tự đi tiếp đón…”
“Trung Quốc, lần này xong đời!”
Mười giờ tối, Lâm Thu Linh và Lâm Tam Cô trở về nhà họ Đường, Đường Nhược Tuyết đang quanh quẩn trong phòng khách lập tức đi tới.
“Mẹ, Tam Cô, hai người đã đi đâu vậy?”
Khuôn mặt của Đường Nhược Tuyết mang theo sự tức giận: “Không phải đã bảo mẹ nghỉ ngơi ở bệnh viện cho tốt rồi sao? Vừa xoay người một cái đã biến mất không thấy đâu, thậm chí cả điện thoại cũng không nghe.”
Sau khi ra khỏi Bệnh viện Hồng Nhan, cô đã đưa Lâm Thu Linh vào Bệnh viện Nhân dân số 1, còn nhờ Hàn Tử Thất đi tìm chuyên gia từ nước ngoài đến điều trị.
Kết quả buổi chiều đến thăm Lâm Thu Linh, thì lại phát hiện bà ta không có ở trong phòng bệnh, hai y tá ngăn cản bà ta ra ngoài cũng bị đánh đến rụng răng.
Đường Nhược Tuyết lo lắng Lâm Thu Linh xảy ra chuyện hoặc là nghĩ quẩn mà muốn đi tự sát, nên cô đã tìm kiếm xung quanh và gọi cả chục cuộc điện thoại, nhưng đều không tìm thấy dấu vết của Lâm Thu Linh.
Cho nên bây giờ nhìn thấy bà ta và Lâm Tam Cô trở về thì không thể kìm được lửa giận.
“Tay nghề chữa bệnh của mấy tên lang băm kia quá tệ, bọn họ không thể nào chữa khỏi bệnh cho mẹ, nếu có thể chữa khỏi, thì mẹ cũng sẽ không phải chịu đựng lâu như vậy.”
Lâm Thu Linh không cho là đúng nói với Đường Nhược Tuyết một câu: “Tam Cô tìm được một thần y, mẹ theo bà ấy đi xem thử.”
“Không trả lời điện thoại của con, là bởi vì bọn mẹ đang bận điều trị, không có thời gian để ý con.”
Bà ta ngồi xuống sô pha: “Hơn nữa, bọn mẹ đã lớn như vậy rồi, con có cái gì mà phải lo lắng chứ?”
Khóe miệng Đường Nhược Tuyết giật giật, cố nén lửa giận hỏi: “Thần y? Thần y nào? Hai người đừng để bị bọn lang băm lừa gạt.”
“Ngây thơ!”
Lâm Thu Linh không thèm quan tâm hừ một tiếng: “Dựa vào kinh nghiệm trải đời của mẹ và Tam Cô, chỉ có hai người bọn mẹ đi lừa người khác, người khác làm sao có thể lừa được bọn mẹ?”
“Vị thần y này không phải là lang băm, mà là một vị bác sĩ thuộc hàng đẳng cấp thế giới.”
“Nhưng người đó lo ngại để lộ danh tính, sẽ thu hút nhiều người đến khám chữa bệnh, nên đã nhiều lần dặn dò bọn mẹ không được nói ra.”
Bà ta bảo dì Ngô rót trà cho mình: “Mẹ cũng không thể nói ra danh tính của họ cho con biết được.”
“Nhược Tuyết, con yên tâm đi, vị bác sĩ này, là do vợ chồng tiểu Nhan giới thiệu, cũng là người có máu mặt, đáng tin cậy.”
Lâm Tam Cô cười lớn phụ hoạ: “Hơn nữa tay nghề chữa bệnh của người đó vô cùng giỏi, không chỉ chữa khỏi chứng phình thắt lưng của cô, mà còn ở ngay tại chỗ tẩy sạch các tạp chất trong phổi của mẹ con.”
“Rót một bát canh thuốc vào, mẹ con oẹ oẹ nôn ra, một đống tạp chất đều đi ra theo, lá phổi vô cùng sảng khoái.”
“Khi về chúng ta đến bệnh viện chụp X-quang, thì thấy vết nám đen trên phổi của mẹ con đã giảm đi một nửa.”
“Chỉ cần đến điều trị thêm hai liệu trình nữa, thì bà ấy sẽ khỏi bệnh.”
“Con xem thử ảnh chụp X-quang đi, được chụp bởi Bệnh viện Nhân dân số 1, A Lạp sẽ không lừa con đâu.”