Chương 2165
“Anh ta khó khăn lắm mới đợi thời trở lại được, tất cả đều không dễ gì mà có được, sao tôi lại có thể làm gánh nặng của anh ta?”
“Hơn nữa, Lâm Thu Linh đã biết anh ta có tiền, thì một khi tôi tái hôn với anh ta, Lâm Thu Linh còn không bóp chết anh ta à?”
“Cho nên tôi làm đại quản gia của Kim Chi Lâm là được rồi, những thứ khác không cần phí đầu óc mà suy nghĩ.”
Cô nhìn Diệp Phi (Phàm) và cười: “Hiện tại tôi cũng dựa vào cậu để kiếm cơm. Anh phải quản lý Kim Chi Lâm thật tốt, nếu không chị cả tôi đây sẽ ra đầu đường quét sân thật đấy.”
“Chị cả, yên tâm đi, kiếm cơm ở chỗ tôi, tôi sẽ không để cô bị thiếu đâu.”
Diệp Phi (Phàm) cười cười, sau đó anh do dự mở miệng: “Được rồi, tôi có chuyện muốn nói cho cô biết.”
“Lần trước phòng thí nghiệm Nhược Tuyết Bạch Dược cháy, phổi của Lâm Thu Linh bị hít không ít khói độc, lúc đó tôi đã nhắc nhở bà ta, nhưng bà ta lại cho là tôi nguyền rủa bà ta chết.”
“Vấn đề bây giờ rất nghiêm trọng, nếu không nhầm thì đã tới ung thư phổi giai đoạn cuối.”
“Trong tình huống bình thường, thời gian không còn nhiều lắm.”
“Tôi biết cô đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, nhưng nói như thế nào thì bà ta cũng là mẹ cô, tôi hẳn là nên thông báo với cô một tiếng.”
Rồi anh bổ sung thêm một câu: “Có muốn gặp hay không, do cô tự quyết định.”
Đường Phong Hoa hơi ngẩn ra, sau đó cô buồn bã cười: “Không cần nữa rồi, tình cảm mẹ con giữa tôi và bà ấy, tôi đã sớm trả lại cho bà ấy rồi…”
Lâm Thu Linh đã truyền bá tư tưởng cho cô con gái lớn này từ khi cô còn nhỏ, đó là trời đất bao la không bằng cha mẹ.
Dù cha mẹ có giết người phóng hỏa, hay quăng xác con cái như thế nào, con cái cũng không thể phản kháng mà chỉ có thể vâng lời, luôn lấy cha mẹ làm đầu, nếu không làm theo thì là bất hiếu.
Điều này cũng dẫn đến việc Đường Phong Hoa luôn tỏ ra nhu mì và sợ hãi Lâm Thu Linh, cũng khiến cô sống trong tư duy kỳ lạ của Lâm Thu Linh vài thập niên.
Khi còn bé thành tích của Đường Phong Hoa không tốt lắm, nên bà ta mời một gia sư giỏi nhất đến dạy bổ túc. Sau một học kỳ, thành tích của Đường Phong Hoa đã cải thiện đáng kể.
Nhưng để không phải trả tiền dạy thêm, Lâm Thu Linh đã xúi giục cô cố ý không sáng tác đề tài văn, để gia sư giỏi nhất kia làm không công một học kỳ, còn trách cứ trình độ của người ta kém cỏi.
Đến nay Đường Phong Hoa vẫn nhớ kỹ hình ảnh người gia sư giỏi nhất kia ngồi xổm ngoài cửa khóc lóc.
Lúc gả cho Hàn Kiếm Phong, Lâm Thu Linh kêu muốn năm triệu tiền lễ hỏi, còn lừa dối nhà họ Hàn đây chỉ là làm ra vẻ thôi, đến lúc đó sẽ đưa gấp đôi vào nhà họ Hàn.
Kết quả, tiền lễ hỏi vừa đến tay Lâm Thu Linh, bà ta đã lập tức tịch thu, chỉ cho Đường Phong Hoa hai cái chăn làm đồ cưới, gọi mỹ miều thì là hai tấm ga giường.
Thậm chí còn dùng một trăm tiền giả đi lừa dối bà cụ bán rau… Trước đây, Đường Phong Hoa đều không nghĩ những việc này là sai trái, cô còn cảm thấy rất bình thường, cảm thấy mình một lòng với mẹ, mình là đứa con gái hiếu thảo nhất trên đời.
Sau khi rút kim rời khỏi bệnh việc, ép buộc Hàn Kiếm Phong ly dị, cuối cùng Đường Phong Hoa cũng tỉnh ngộ. Cô cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã làm, và cũng căm thù mẹ đến tận xương tuỷ.
Cô không lên án Lâm Thu Linh là đã rộng lượng lắm rồi, làm sao có thể quay lại gặp bà ta được?
“Được, tôi tôn trọng quyết định của cô.”
Diệp Phi (Phàm) nhìn ra được sự phiền muộn trong lòng Đường Phong Hoa, anh cười cười không khuyên gì nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi đi, nhoáng cái đã hơn một tuần lễ rồi, sắp đến thời gian tuyển thủ Hoa Đà Bôi đối chiến với Huyết Y Môn rồi.
“Hôm nay mọi thứ không thích hợp?”
Lúc ra cửa, Diệp Phi (Phàm) nhìn hoàng lịch, sau đó cười ha ha, rồi dẫn theo đám người Niêm Hoa đến cao ốc Đông y.