Chương 2212
Lâm Thu Linh có thể gả cho Đường Tam Quốc, không phải chỉ cần bà ta không chùn bước là được, mà còn phải có được sự cho phép của Đường Bình Phàm.
“Còn nữa, hiện tại tôi đã là một thứ bỏ đi rồi, còn có giá trị gì đâu chứ?”
Đường Tam Quốc dè dặt mỉm cười: “Lâm Thu Linh muốn bòn rút tôi đổi lấy tiền, nói không chừng bà ta còn phải bù thêm chi phí.”
“Hơn nữa, bà ta thích gây chuyện như vậy, nếu tôi không giữ lại, thả ra ngoài sẽ hại người khác thì sao?”
“Tôi và bà ta, sống với nhau hơn mấy chục năm, không thể quay đầu, cũng không thể chấm dứt tổn thương, chỉ có thể đi con đường này đến cuối cùng.”
“Điều làm tôi hổ thẹn nhất, là ba chị em Phong Hoa, chúng nó đều vô tội, từ tận đáy lòng của tôi hy vọng chúng nó có thể sống một cuộc sống tốt một chút.”
“Nên khi nhìn thấy Lâm Thu Linh làm hại chúng nó, mà bản thân tôi lại không thể làm gì, tôi thực sự hận không thể dùng một đao đâm chết mình.”
“Lần trước tôi nhờ cậu chăm sóc tử tế cho Nhược Tuyết, cậu không có trực tiếp trả lời tôi, trong lòng tôi có hơi thất vọng và phiền muộn.”
“Bây giờ thấy cậu quan tâm đ ến Phong Hoa như vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
Vẻ mặt Đường Tam Quốc giãn ra, giờ đây ông ta đã hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần ba chị em Đường Nhược Tuyết xảy ra chuyện, thì Diệp Phi (Phàm) sẽ tận hết sức lực để đến giúp đỡ.
Diệp Phi (Phàm) cười khổ một tiếng, đối mặt với người bố vợ cũ này bất đắc dĩ lắc đầu, có đồng cảm, nhưng nhiều hơn là hận không thể rèn sắt thành thép…
Gần mười giờ, Đường Tam Quốc ra khỏi bệnh viện Hồng Nhan, sau đó lên xe trở về biệt thự nhà họ Đường.
Ông ta vừa mới đi vào phòng khách nhà họ Đường, thì trong tầm mắt lại xuất hiện thêm một bóng người khiến ông phải nheo mắt lại.
Lâm Thu Linh.
So với sự lúng túng hoảng sợ khi bị bắt đêm qua, Lâm Thu Linh của bây giờ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn vênh váo tự cao tự đại.
Bà ta mặc một chiếc áo khoác nữ màu trắng, ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bản tin được phát trên ti vi.
Hôm nay chính là trận chiến giữa Hoa Đà Bôi và Huyết Y Môn.
Đường Tam Quốc thấy thế giật mình: “Sao bà lại trở về rồi?”
“Sao tôi lại trở về? Tôi trong sạch, tại sao lại không thể trở về?”
Lâm Thu Linh nghiêng đầu qua chế giễu cười: “Còn có, giọng điệu của ông vậy là sao, giống như rất không hy vọng tôi trở về?”
“Không phải, đương nhiên là tôi rất mong bà sớm trở về.”
Đường Tam Quốc nặn ra một nụ cười: “Tôi chỉ thấy hơi lạ, còn tưởng rằng bọn họ sẽ tạm giam bà trong vòng bốn mươi tám tiếng.”
“Đừng nói mấy chuyện nhảm nhí này nữa.”
Giọng của Lâm Thu Linh đột nhiên trầm xuống “Ông đi đâu cả buổi tối?”
Đường Tam Quốc giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên “Tôi đi thăm Phong Hoa, nấu chút cháo cho con bé, xem nó có thể ăn được không.”
Giọng nói của Lâm Thu Linh đột nhiên trở nên sắc bén “Đi thăm Đường Phong Hoa, sau đó ở bệnh viện gặp được Diệp Phi (Phàm) rồi?”
Mí mắt của Đường Tam Quốc giật giật, sau đó cười nói “Đúng thật là đã gặp Diệp Phi (Phàm), vừa hay cậu ta là người khám và chữa bệnh cho Phong Hoa…”
“Bốp!”
Không đợi Đường Tam Quốc nói hết, Lâm Thu Linh đã sải bước về phía trước, tát vào mặt của Đường Tam Quốc và la lên.