Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2226

Chương 2226

“Vút vút vút…”

Matsuno Chiyama nghe vậy thì tiến lên một bước, cả hai tay đều cầm kim châm cứu, đồng thời cắm xuống cơ thể bệnh nhân.

Mười cây kim bạc trong tay anh ta giống như dòng nước chảy xuyên qua tầng mây thật sống động, từng chiếc từng chiếc đều được đâm chuẩn chỉ và chính xác, bất kể là độ mạnh, độ sâu hay trình tự đều rất chuẩn xác.

Đợt châm cứu thứ hai lại là mười chiếc kim châm, lần này, trên gương mặt anh ta không còn vẻ tùy hứng nữa, gương mặt trở nên rất chăm chú.

Đến đợt thứ ba, Matsuno Chiyama không còn trực tiếp sử dụng luôn cả mười chiếc kim bạc trong tay nữa mà là từ từ dùng năm chiếc kim một cắm xuống.

Cứ thế thời gian trôi qua đi, tốc độ của Matsuno Chiyama ngày càng chậm lại, vẻ mặt cũng ngày càng chăm chú, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Không nghi ngờ gì nữa, đề thi lần này có độ khó rất cao.

Nhưng mà anh ta còn phải châm cứu huyệt vị nữa mới đạt yêu cầu, mà điểm tích lũy thì ngày càng cao.

Mười phút sau, Matsuno Chiyama mới hoàn thành châm cứu tám mươi huyệt vị, nhận được 80 điểm, đây là điểm số khiến cho người ta nể phục.

Mà trong khi đó anh ta còn không ngừng phút nào, cứ tiếp tục dựa vào trí nhớ châm cứu hai mươi huyệt vị còn lại.

“Quá đáng sợ, quá kinh khủng đi.”

“Này, tên Matsuno Chiyama thật sự không phải là một tên tầm thường, cả trăm huyệt vị mà chỉ được thông báo có một lần, thế mà anh ta nhớ chuẩn xác, còn nhớ chuẩn cả trình tự châm cứu nữa.”

“Đừng nói đến chuyện anh ta đang châm cứu số huyệt vị còn lại, cho dù bây giờ có ngừng tay thì anh ta cũng bỏ xa Diệp Phi (Phàm) cả một con phố.”

“Ồ, Diệp Phi (Phàm) ấy à? Sao không thấy anh ta làm gì, có phải chưa thuộc bài châm cứu không?”

“Ừ đấy, anh ta ngồi xuống dưới đất làm gì thế?”

Trong khi mọi người đang xuýt xoa trước năng lực của Matsuno Chiyama lợi hại hơn rất nhiều thì cũng phát hiện ra Diệp Phi (Phàm) vẫn không động tay đến cuộc thi, mà ngồi bệt xuống đất trầm tư điều gì đó.

Khổng Đào Lý và ông Cung suýt chút nữa thì đứng lên gào.

Chỗ Uông Kiều Sở và Nguyên Thu đều nở nụ cười đầy châm biếm.

“Phu nhân, Diệp Phi (Phàm) định bỏ cuộc sao?”

Cô thư kí nhìn tình huống này, ánh mắt chất chứa tuyệt vọng: “Cậu ta muốn hại chết bà sao.”

Phu nhân Triệu vẫn bình tĩnh như thường, gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

“Thời gian chỉ còn lại ba phút, Matsuno Chiyama đã châm chính xác chín mươi huyệt vị.”

“Cứ coi như là Diệp Phi (Phàm) nhớ toàn bộ huyệt vị đi, còn nhớ hết cả trình tự làm, thì cũng không có khả năng châm trúng toàn bộ trong thời gian ít ỏi này.”

“Hoa Đà còn sống chắc cũng không có được bản lĩnh này.”

Nguyên Thu có chút hả hê, nhắc nhở Phu nhân Triệu: “Phu nhân, bà đã nhìn lầm Diệp Phi (Phàm) rồi, cậu ta có khi bị mua chuộc rồi, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích nữa là.”

Phùng Trường Sơn cũng kích động nói: “Đúng thật là không nên để Diệp Phi (Phàm) lên sân khấu mà, giờ thua rồi, làm sao chúng ta có thể giao phó được cho nhân dân đây? Bên ngoài kia còn hàng nghìn người đang chen lấn kìa.”

“Phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ?”

Gương mặt nhỏ nhắn cô thư kí trắng bệch, cơ thể sắp khuỵu xuống đến nơi.

Uông Kiều Sở cũng bắt chéo chân: “Còn làm sao nữa? Đưa Diệp Phi (Phàm) ra kia cho dân chúng ném đá thôi.”

Bình Luận (0)
Comment