Chương 2233
“Nếu không chuyện này tôi sẽ không xía vào.”
“Anh có biết không, Miêu Truy Phong là thằng chó điên như thế nào, nếu như không có chúng ta đàn áp cao độ, Đường Nhược Tuyết có kết cục gì, anh có thể tưởng tượng ra.”
Anh ta liếc nhìn thời gian một cái: “Còn bốn mươi phút, nhất định phải tìm ra cho tôi, tôi không hy vọng thua cuộc tranh tài này.”
“Tôi phải nổi danh thế giới!”
So sánh với thắng lợi cuối cùng của một trận chiến, Shichiro Yamamoto càng muốn thắng Diệp Phi (Phàm), dù sao Diệp Phi (Phàm) là kình địch số một của Huyết Y Môn.
Diệp Phi (Phàm) quát ra một tiếng: “Shichiro, các người sẽ trả cái giá đắt.”
Shichiro Yamamoto hỏi một đằng, đáp một nẻo: “Tôi cho anh xem một tấm hình.”
Sau khi nói xong, anh ta lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình cho Diệp Phi (Phàm) xem rõ.
Trong hình chính là Đường Nhược Tuyết bị trói gô, giống như bị ném trong một khoang du thuyền.
Diệp Phi (Phàm) lập tức trào máu lên não, thiếu chút nữa đã nổi giận giết người.
Đúng lúc này, ống nghiệm có dán nhãn chữ O anh đang cầm trong tay, tràn ngập khí tức làm cho lửa giận của anh cũng giảm hơn phân nửa.
Thiên tàm, bọ cạp, tàng hoa hồng, thiên ma……
Mùi lẫn lộn ngửi không dễ chịu mấy, còn làm cho người ta có chút buồn nôn, nhưng lại không có độc tố.
Bắt giữ vẻ mặt này của Diệp Phi (Phàm), Shichiro Yamamoto cũng nhìn về phía ống nghiệm trong tay Diệp Phi (Phàm).
Anh ta theo bản năng mà nắm một cái.
“Vèo !!”
Diệp Phi (Phàm) lập tức né tránh.
Giọng nói của Shichiro Yamamoto trầm xuống: “Diệp Phi (Phàm), anh muốn Đường Nhược Tuyết chết đúng không?”
Diệp Phi (Phàm) dần dần tỉnh táo lại: “Gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn nghe tiếng nói của Đường Nhược Tuyết, bằng không sẽ không cho anh ống nghiệm này.”
Khóe miệng Shichiro Yamamoto run lên không thôi, sau đó khẽ cắn môi, dùng tai nghe bluetooth gọi cho một số điện thoại, nói nhỏ vài câu rồi giao cho Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) vừa đeo tai nghe lên, rất nhanh đã truyền đến tiếng cười điên cuồng của Miêu Truy Phong: “Diệp Phi (Phàm), mày thật sự càng yêu mỹ nhân hơn giang sơn đấy.”
Diệp Phi (Phàm) khẽ quát một tiếng: “Miêu Truy Phong, mày dám động vào một sợi tóc của Nhược Tuyết thử xem, tao gi ết chết Miêu Kinh Vân trước, lại giết cha của mày, sau đó đuổi giết mày đến chân trời góc biển.”
“Uy hiếp tao? Uy hiếp tao? Ha ha ha, tao thích.”
Tiếng cười của Miêu Truy Phong càng dữ tợn: “Mày như thế sẽ làm cho tao sợ đấy, tao chỉ có thể không cẩn thận đá cho Đường Nhược Tuyết hai cái.”
Tiếp theo hắn ta đã đá ra mấy đá, bên tai Diệp Phi (Phàm) truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi (Phàm) lập tức siết chặt nắm tay, lệ khí trong lòng nháy mắt đã bộc phát.
Shichiro Yamamoto không hiểu sao lại cảm nhận được một luồng khí buốt lạnh, không tự chủ được mà cả người run lên lui về phía sau nửa bước.
“Diệp Phi (Phàm), không cần lo cho em, đừng để bị bọn chúng uy hiếp.”
Đường Nhược Tuyết hét lên một tiếng”Em không có việc gì.”
“Ba ba !!”
Miêu Truy Phong lại táng hai cái tát, đánh cho Đường Nhược Tuyết lại hét thảm vài tiếng.
Sau đó Miêu Truy Phong nói vào cái tai nghe: “Diệp Phi (Phàm), ngoan ngoãn mà nghe theo Shichiro, bằng không Đường Nhược Tuyết sẽ sống không bằng chết.”