Chương 2242
“Chính là, nếu Diệp Phi (Phàm) là kẻ phản bội, anh ta đã thua Matsuno Chiyama trong trận đấu đầu tiên vào buổi sáng rồi.”
“Chỉ người nào có não úng nước, bụng dạ khó lường mới nghĩ rằng người gi ết chết thiên tài của người khác là kẻ phản bội.”
“Điều này cũng cho thấy bà Triệu có tầm nhìn độc đáo, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào… ít nhất… Có thể thắng được vài ván.”
Ông cụ Cung và các bác sĩ già không quên k1ch thích Uông Kiều Sở và Phùng Trường Sơn.
Bắc Đình Xuyên đầu hàng mang theo Shichiro Yamamoto vội vã rời đi, các đệ tử Huyết Y Môn không còn mặt mũi ở lại, tất cả đều nhanh chóng rời khỏi đấu trường.
Mộ Tuyết cũng không nói lời nào, nhưng khi xoay người biến mất ở cửa, cô lại vô tình liếc mắt nhìn lại.
Sức mạnh của Diệp Phi (Phàm) quá mạnh khiến trong con ngươi của cô ấy xẹt qua một chút gợn sóng.
Diệp Phi (Phàm) cũng không ở lại ăn mừng cùng mọi người, hàn huyên vài câu thì bước ra khỏi tòa nhà Trung, một cơn gió mát lành thổi qua.
Khiến cho cả người anh tỉnh táo thêm một chút.
Bên ngoài tụ tập cả ngàn ‘dân chúng” ăn mừng thắng lợi của Diệp Phi (Phàm) nhưng đã sớm rời đi.
Họ đến để vây bắt kẻ phản bội, nhưng Diệp Phi (Phàm) đã thắng ba ván một ngày, điều này khiến họ cảm thấy quá mất mặt, vì vậy tốt nhất là nên rời đi.
Chỉ là Diệp Phi (Phàm) hoàn toàn không quan tâm đ ến những điều này.
“Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Đúng lúc này, phía sau có một cơn gió mang theo mùi thơm thoang thoảng bay tới, sau đó Bà Triệu đứng bên cạnh Diệp Phi (Phàm), dịu dàng chăm sóc như một vị trưởng bối.
Diệp Phi (Phàm) lúc đầu im lặng, sau đó thì nhẹ giọng nói “Bà Triệu, xin lỗi.”
Bà Triệu tự nhiên cười nói: “Sau khi chiến thắng Matsuno Chiyama sáng nay, cậu không cần nói xin lỗi với tôi, cậu không làm tôi thất vọng.”
“Tôi vẫn thẹn về sự kỳ vọng của bà và hội trưởng Khổng.”
Diệp Phi (Phàm) không giấu giếm Bà Triệu: “Mọi người hy vọng tôi tiến xa hơn và cao hơn, nhưng tôi suýt nữa bỏ qua tương lai của bản thân.”
“Tôi là người đầu tiên tìm thấy ống nghiệm không có độc và bị Shichiro Yamamoto đe dọa, vì vậy tôi đã đưa cho anh ta ống nghiệm không có độc.”
“Sau đó, nguy hiểm qua đi, tôi liền đánh cuộc, uống mười ống nghiệm có đọc.”
“Dùng sự tương sinh tương khác của thuốc để lấy dộc trị độc.”
“Mặc dù đã đánh thắng rồi thế nhưng vừa nghĩ đến sự kì vọng của mọi người, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn.”
Diệp Phi (Phàm) bộc lộ ra sự áy náy của mình, dù chỉ hy sinh tương lai của bản thân và không làm ảnh hướng đến chiến thắng cuối cùng nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với những người yêu mến mình.
Dù sao nếu có một ngày anh buông tha, không thắng được vòng cuối trở thành quán quân thì sẽ không có cách nào bước vào tầm nhìn của Hằng Điện.
“Đương nhiên, dù thắng hay thua ở vòng này, cũng không ảnh hưởng gì đến trận cuối cùng của Trung Quốc.”
“Tôi đã sắp xếp xong thắng bại của trận chiến này.”
Diệp Phi (Phàm) rất bình tĩnh: “Chỉ khác nhau ở chỗ tôi có được vinh quang cao nhất hay để người khác hái được trái đào này.”
“Tôi tin vào bất kỳ lựa chọn nào của cậu.”
Bà Triệu đưa tay ra, nắm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của Diệp Phi (Phàm), mang đến sự ấm áp và thấu hiểu.