Chương 2244
Tòa nhà được xây dựng như cấu trúc của một bát quái không chỉ để nhà của Miêu gia cảnh đẹp ý vui mà còn khiến cho tầng tầng bảo vệ nó vững như thạch đồng.
Ở mọi ngóc ngách, mọi tầng lầu, mọi lối ra vào đều có người của Miêu gia canh giữ.
Với việc thêm rắn và côn trùng bị nuôi nhốt và các loại thú khác, ở nơi này dù có năm hoặc sáu trăm người không thể xử lý được.
Giờ phút này ơt tầng hai lầu bát giác, bày biện một cái bàn bát tiên, ngồi ở bên cạnh bàn, không chỉ có thể nhìn thấy Miêu Thành nhà nhà đốt đèn, còn có thể nhìn thấy cửa chính lầu bát giác.
Lúc này, Miêu Kim Qua đang ngồi ở chỗ ngồi chính của bàn bát tiên, trên mặt hắn nở nụ cười chất phác tiếp đãi Diệp Vô Cửu.
“Lão Diệp, mau tới nếm thử nhộng tằm xào với hành lá, ve sầu chiên vàng, da rắn ướp lạnh, tất cả đều là đặc sản của Miêu Thành.”
“Người thường khó có cơ hội nếm thử lắm, ông từ xa đến đây mau thử một chút đi.”
Dáng người Miêu Kim Qua cao, cường tráng, để râu nhìn một chút thì có cảm tưởng có chút dữ dội giống như Trương Phi.
Chỉ là đôi mắt lập lòe tia âm độc mang đến cho người ta hơi thở nguy hiểm của rắn hổ mang.
Ở đằng trước phòng có hơn ba mươi cao thủ của Miêu gia đang đứng, từng người một đều mang vẻ mặt lãnh đạm, váv theo rìu dài, chờ đợi Diệp Phi (Phàm) xuất hiện.
Còn có một người đàn ông to lớn chừng hai mét, ngồi trên chiếc ghế dài trong góc khuất, tay cầm mã tấu sắc bén.
Lưỡi kiếm sắc bén khiến người ta phải sợ hãi khi nhìn vào.
“Hội trưởng Miêu không cần khách sáo, không cần khách sáo a.”
Diệp Vô Cửu ngồi đối diện Miêu Kim Qua, vừa sợ hãi nhìn xung quanh, vừa thụ sủng nhược kinh đáp lại Miêu Kim Qua: “Gần đây tôi ăn không ngon, không thể ăn được những thứ tốt này.”
“Tôi ăn một ít đậu phộng là được rồi.”
Ông lấy một nắm đậu phộng trên bàn và ăn từng cái một, giống như có chút không thích ứng được với cảnh tượng hoành tráng như thế này.”
“Ông Diệp, ông thật là khách sáo.”
Miêu Kim Qua cười bất lực: “Ông từ xa đến đây, không ăn gì cũng chẳng uống gì. Nếu lát nữa Diệp Phi (Phàm) tới chắc chắn sẽ trách tôi tiếp đãi không chu đáo.”
“Cậu ấy là sếp của tôi, đây không phải là ông đang làm khó tôi sao?”
Ông ta rót một ly rượu mạnh cho Diệp Vô Cửu: “Còn chút rượu, chút thức ăn nếu như bỏ qua cũng sẽ không ăn được nữa.”
“Hội trưởng Miêu, ông định giết tôi sao?”
Diệp Vô Cửu chớp mắt nhìn Miêu Kim Qua: “Thực ra, tôi là người đang chạy trốn, không có lý lịch, gia cảnh, không có mối quan hệ và không có giá trị gì cả.”
“Ông hao tâm tổn sức đem tôi tới đây làm gì a. Thực sự không cần thiết.”
“Với lại không phải quy tắc của giang hồ mấy người là ân oán không quan hệ người nhà sao?”
“Bắt tôi có phải không được tốt lắm không?”
Ông giờ thấy mệt mỏi lắm rồi, chính ông cũng như con rùa đen, đánh cờ ở công viên cũng không dám thắng, cuối cùng cũng vẫn được mời tới đây.
Coi như là mới tới đi, lại tới nơi trọng điểm cái tòa nhà bát giác này phía trước và sau có hơn hai nghìn người. Cơ bản không thể giết hết a.
“Tôi không muốn mời ông Diệp đến đây.”
“Nhưng con trai của ông- Diệp Phi (Phàm) luôn chống lại tôi, anh ta bắt con trai trưởng của tôi còn bắt con trai nhỏ của tôi, hơn trăm người tinh nhuệ đều bị anh ta giế t chết.”
Miêu Kim Qua nghiêm mặt nói với Diệp Vô Cửu. Nhân tiện, anh ta cũng giết Miêu Thái Đẩu, ông ấy đối với tôi giống như là bố vậy.”