Chương 2255
Sát ý cực kỳ mãnh liệt.
Thanh đao này cực kỳ sắc bén, đến mức dường như có thể xé toạc cả không gian, mặc kệ bất kỳ sự phòng thủ nào.
Không ít những tinh nhuệ Miêu Thị đang tiếp cận gần cũng dần dần lùi lại phía sau, lo lắng bản thân sẽ vô tình bị Miêu Kim Qua chém chết.
“Chỉ có chút tài mọn này.”
Đối diện với một đao tràn đầy sát ý này, Diệp Phi (Phàm) cười một tiếng, thân hình giống như mũi tên đã được kéo căng, chỉ có tiến mà không có lùi.
Sau khi tiếp cận Miêu Kim Qua, Diệp Phi (Phàm) nắm chặt ngọn giáo trong tay, không chút cầu kỳ đâm về phía trước.
Trong ánh đao sắc bén, ngọn giáo màu đỏ giống như ngọn nến trong đêm tối, dường như chỉ cần thổi nhẹ một cái là tắt.
Nhưng khi lên tới đỉnh cao, luồng ánh sáng tăng lên mạnh mẽ, ngọn giáo như ánh mặt trời chói mắt giữa không trung, trong nháy mắt quét sạch mọi bóng tối.
Một tia sáng đỏ chiếu vào mắt Miêu Kim Qua.
Khoảnh khắc này, bầu trời đêm như run lên.
“Két!”
Ngọn giáo còn chưa đến trước mặt Miêu Kim Qua, mà ông ta đã cảm nhận được cái rét đến thấu xương.
Trên bề mặt da đã bị xé rách tạo thành hàng loạt vết thương nhỏ.
“Rút!”
Trong lòng Miêu Kim Qua không khỏi kinh sợ.
Cú đánh này quá nhanh, quá mạnh mẽ, và quá dữ dội, làm ông ta cảm thấy thanh đao dài này hoàn toàn không thể áp chế lại được.
Ông ta muốn rút lui, nhưng lại phát hiện rằng đã không kịp nữa rồi.
“Keng!”
Luồng ánh sáng va chạm của thanh dao, như tiếng pháo nổ tung.
“Vèo!”
Thanh đao dài yếu thế hơn, bị ngọn giáo đỏ chém nghiêng sang một bên, vỡ vụn thành hàng chục mảnh.
Mà khí thế mãnh liệt của ngọn giáo dài không hề giảm sút, tiếp tục tấn công vào ngực Miêu Kim Qua.
Sắc mặt Miêu Kim Qua đại biến, một thanh kiếm sắc bén lóe ra, ông ta vung kiếm định chặn lại ngọn giáo đỏ.
“Xoẹt!”
Nhưng mà ngọn giáo này không thể ngăn lại, dễ dàng xuyên qua kiếm quang sắc bén, đâm thẳng vào tim của Miêu Kim Qua.
“Keng keng keng!”
Trong nháy mắt, phần lưng Miêu Kim Qua ngấm đầy mồ hôi lạnh.
Ông ta vừa vung thanh kiếm một cách điên cuồng để ngăn chặn, vừa cố gắng hết sức để lui về phía sau.
“Keng!”
Âm thanh vật c ứng va chạm vào nhau vang lên, ngọn giáo dài xé rách quần áo của Miêu Kim Qua, xuyên qua kẽ hở trên lớp áo giáp bảo vệ, và đâm vào phần ngực của ông ta.
Nhưng nhát đâm đó chỉ sâu khoảng 1cm, cơ thể của Miêu Kim Qua đã biến mất ngay trước mặt Diệp Phi (Phàm).
Lúc xuất hiện trở lại, ông ta đã rơi xuống trước mặt, cách Diệp Phi (Phàm) 10 mét.
Cơ thể của ông ta rỉ máu, trông cực kỳ thảm hại.
Trong mắt Diệp Phi (Phàm) hiện lên một tia tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”
Anh không thể ngờ rằng, Miêu Kim Qua lại mặc thêm một lớp áo giáp bảo vệ, bằng không chỉ cần thêm một chút sức lực là có thể đâm chết ông ta.
“Tiểu tử, cậu dám làm tôi bị thương?”