Chương 2269
Đó là một kiểu đun sôi nóng đến thấu xương.
Tô Tích Nhi thì thào: “Diệp Phi (Phàm)!”
Không hét cũng không sao, Diệp Phi (Phàm) nắm lấy tay cô và đột ngột ngồi dậy với hơi thở nóng hổi phả ra từ mũi.
Trước khi Tô Tích Nhi có thể phản ứng, Diệp Phi (Phàm) đã kéo cô ấy một cách thô bạo.
Nhìn khuôn mặt không cảm xúc và khuôn ngực nóng bỏng của Diệp Phi (Phàm), cơ thể Tô Tích Nhi không khỏi run lên.
Cô muốn vùng vẫy nhưng không thể chống lại nó lúc này.
Diệp Phi (Phàm) ôm chặt cô vào lòng.
“Diệp Phi (Phàm)… Diệp Phi (Phàm), anh định làm gì vậy?”
Đối mặt với sự thay đổi đột ngột, cơ thể Tô Tích Nhi đầu tiên trở nên cứng đờ, sau đó cô cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
Chỉ là sức lực của cô ấy không đủ, và Diệp Phi (Phàm) đã nắm chắc trong tay sau vài lần giằng co.
Tô Tích Nhi chợt nhớ tới, Niêm Hoa đã nhắc nhở nếu như Thể Hồ Quán Đỉnh không đủ công lực, rất dễ gặp phải tổn thương của bệnh nhân.
Bởi vì nếu bệnh nhân không thể tỉnh lại, lệ khí sâu trong đáy lòng anh ta sẽ trút hết ra lần cuối.
Điều này cần một chút vũ lực để đàn áp bệnh nhân.
Tô Tích Nhi háo hức cứu người nhưng lại quên đi những rủi ro của bản thân.
“Đừng… Diệp Phi (Phàm), đừng như thế này!”
Bị cơ thể của Diệp Phi (Phàm) ghì chặt, Tô Tích Nhi như cảm thấy Thái Sơn đang bao quanh mình vậy.
Diệp Phi (Phàm) ghé sát mặt Tô Tích Nhi.
“Diệp Phi (Phàm), tôi là Tô Tích Nhi!”
Tô Tích Nhi thì thào, cố gắng nhắc nhở Diệp Phi (Phàm), đồng thời đưa cả hai tay đánh lên đầu Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) khẽ nghiêng đầu tránh né cô ấy, rồi áp trán vào cổ Tô Tích Nhi… Tô Tích Nhi vùng vẫy lần cuối: “Nếu tôi không xuống địa ngục thì ai sẽ xuống địa ngục?”
Ba giờ sáng, Diệp Phi (Phàm) tỉnh lại sau khi được khai mở trí tuệ.
Anh vừa mở mắt thì đã thấy Tống Hồng Nhan chống cằm ngồi bên giường, nhắm khẽ mắt lại, trông cô có vẻ mệt mỏi.
Chắc là chính cô đã chăm sóc cho Diệp Phi (Phàm).
“Ưm.” Diệp Phi (Phàm) đang định cựa mình đứng dậy nhưng lại không cẩn thận chạm vào vết thương, không nhịn được rên khẽ một tiếng.
“Ơ, Diệp Phi (Phàm), cậu tỉnh rồi ư?”
Tống Hồng Nhan giật mình mở mắt, thấy Diệp Phi (Phàm) tỉnh lại thì cực kỳ mừng rỡ: “Cậu tỉnh thật rồi sao?”
Cô muốn xông ra báo với đám Thẩm Bích Cầm nhưng nhìn đồng hồ thấy bây giờ là ba giờ sáng nên đành ngừng bàn tay đã đặt lên định di chuyển xe lăn.
Tất cả mọi người đều khổ cực cả ngày rồi, cứ để bọn họ ngủ thêm một lát nữa đã, sáng mai bọn họ tỉnh lại rồi hẵng báo cho bọn họ tin tức tốt này.
“Em tỉnh rồi!”
Diệp Phi (Phàm) lắc lắc đầu mình vì cảm thấy hơi choáng, sau đó anh nhìn Tống Hồng Nhan bằng vẻ mặt mờ mịt: “Chị Nhan, em ngủ lâu lắm sao?”
“Cậu đã ngủ từ lúc lên máy bay từ Miêu Thành rồi, chắc cũng ba mươi tiếng rồi đó.”
Tống Hồng Nhan cười thản nhiên, cô phấn chấn đứng dậy rót cho Diệp Phi (Phàm) một ly nước: “Cậu hôn mê rất sâu, có dùng cách nào cũng không tỉnh lại. Bọn Tôn Lão bảo rằng cậu đã rơi vào một cơn ác mộng.”