Chưuong 2289
Triệu phu nhân ngồi xuống trước mặt Diệp Phi (Phàm), dáng vẻ lười biếng và thoải mái, sau đó đôi mặt lại hiện lên vẻ hứng thú: “Lần trước cậu nói đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, tôi còn không tin lắm. Nhưng hôm nay nghĩ lại thì có lẽ tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
“Không ngờ cậu còn mua chuộc được cả Hắc Xuyên Mộ Tuyết!”
Bà cười nhẹ một tiếng: “Điều này cũng làm cho tôi tò mò, Sơn Bổn trúng độc là do cậu đầu độc hay là Hắc Xuyên ra tay?”
Diệp Phi (Phàm) thản nhiên nói: “Cuộc thi giữa hai nước như này, ai ngu đến mức hạ độc đối thủ của mình chứ?…”
“Bắc Đình Xuyên còn đang liểng xiểng vì bị đám người Lâm Thu Linh hạ độc, sao tôi dám coi trời bằng vung mà hạ độc Sơn Bổn?…”
“Chuyện như vậy, một khi tra ra, chẳng những tôi mất hết danh dự, Thần Châu cũng sẽ mất hết tiếng tăm…”
Anh khẽ cười một tiếng: “Hơn nữa trong tay của tôi cũng không có Huyết Thi Hoa Độc, muốn hạ độc cũng bó tay.”
“Xem ra đúng là do Hắc Xuyên Mộ Tuyết làm.”
Triệu phu nhân ngồi thẳng người lên, nói: “Tôi hơi tò mò, cậu dùng cách nào để chinh phục cô ta?”
Diệp Phi (Phàm) cũng không giấu diếm, nói thẳng ra cách anh mua chuộc Hắc Xuyên Mộ Tuyết. Triệu phu nhân nghe xong có chút kinh ngạc, có vẻ như không ngờ Diệp Phi (Phàm) lại cẩn thận như thế.
Cuối cùng Diệp Phi (Phàm) cười cười, nói: “Khi tôi nắm được cô ta trong tay, tôi đã khẳng định chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”
Triệu phu nhân nhìn Diệp Phi (Phàm), hỏi: “Cậu không sợ xảy ra chuyện bất trắc nào khác ư?…”
“Ví dụ như đối thủ đầu tiên đối đầu với cậu lại chính là Hắc Xuyên Mộ Tuyết.”
“Mấy ngày trước tôi tuyên truyền rằng đã mua chuộc được Hắc Xuyên Mộ Tuyết, cho dù đám người Bắc Đình Xuyên biết tôi chia rẽ nội bộ bọn chúng, nhưng trong lòng vẫn sẽ đề phòng, không để Hắc Xuyên Mộ Tuyết ra sân…”
“Vì ngoài việc lo lắng Hắc Xuyên Mộ Tuyết và tôi qua lại với tôi quá nhiều, trong lòng Bắc Đình Xuyên cũng hi vọng thắng tôi một cách quang minh chính đại.”
“Cho dù phong cách làm việc của Huyết Y môn bẩn thỉu nhưng lại muốn thắng vinh quang…”
“Cho nên gã sẽ không phái Hắc Xuyên hay một thiên tài nào đó xuất chiến trận đầu, mà sẽ để Thiên Sơn hoặc Sơn Bổn đến đối đầu trực tiếp với tôi.”
Diệp Phi (Phàm) cười một tiếng: “Còn về phần hai tên đấy thì tôi không quan tâm lắm.”
“Cũng đúng. Bắc Đình Xuyên có bốn suất tham dự, gã sẽ không ngại mà dùng thực lực đánh với cậu một trận.”
Triệu phu nhân cũng nghĩ thông điều này, sau đó lại tò mò hỏi một câu: “Có điều vẫn sẽ có điều bất ngờ lớn chứ…”
“Lỡ như cậu đánh trận đầu với Tùng Dã Thiên Sơn, Huyết Y môn nhìn thấy gã không phải đối thủ của cậu sẽ dùng Đường Nhược Tuyết để uy hiếp cậu…”
Bà nhìn Diệp Phi (Phàm), nói tiếp: “Lỡ trận đầu cậu đã nhượng bộ thì chẳng phải mọi toan tính đều sẽ hỏng hết?”
“Tôi đã chuẩn bị cả rồi…”
Diệp Phi (Phàm) không chút do dự tiếp lời: “Sau khi ba người Niêm Hoa trúng độc, nếu tôi là Bắc Đình Xuyên thì trả thù ba người nào đó vẫn không đủ, nhất định phải tìm cách quật ngã cả tôi mới có thể dành chiến thắng…”
“Nếu không thì chỉ cần một mình tôi cũng có thể đánh lại mười sáu người bên bọn chúng.”
“Mà việc bắt tôi gặp Hắc Xuyên Mộ Tuyết để tạo chứng cớ giả là tôi phản bội, đánh lừa dư luận là chưa đủ…”
“Vì khi quán quân Hoa Đà Bôi Tỉnh thua sạch, dù sao chăng nữa các vị cũng sẽ để tôi đánh một trận…”
“Cho nên mấy ngày nay tôi vẫn luôn chăm chú suy nghĩ, Bắc Đình Xuyên sẽ ra tay với tôi như thế nào…”