Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2295

Chương 2295

“Tuy nhiên, phương pháp châm cứu này chỉ có thể tạm thời áp chế căn bệnh chứ không thể điều trị dứt điểm được. Sau hai ngày, bà ấy sẽ rơi vào tình trạng nguy kịch. Nếu như Diệp Phi (Phàm) không tiếp tục điều trị, có lẽ bà ấy sẽ không trụ được đến cuối tháng đâu.”

Vốn dĩ Đường Thất muốn nói rằng bà ta chỉ có thể sống được vài ngày nữa, nhưng ông ấy cảm thấy nói như vậy có hơi tàn nhẫn, nên đánh kéo dài thời gian thêm một chút.

Hồi quang phản chiếu sao?

Đôi mắt Đường Nhược Tuyết tỏ ra hơi chán nản, sau đó cô cắn môi bước ra khỏi thang máy, đi thẳng vào phòng bệnh ở phía cuối.

Cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Thu Linh đang dựa vào giường bệnh, đập một chiếc bát sứ lên người Đường Tam Quốc, tức giận hét lên: “Đồ ăn hại, cháo mặn như thế này thì làm sao mà ăn được hả? Có phải muốn gi ết chết tôi không?”

“Ông cho rằng tôi không biết, ông luôn muốn tôi chết đi sao, chết đi mới thỏa lòng ông có đúng không?”

“Nếu như ông cảm thấy được tôi nói sai, thì nhanh chóng đi tìm bác sĩ chữa khỏi bệnh cho tôi đi.”

Bà ta thở hổn hển, chiếc kim châm trên trán bắt đầu lung lay, nhưng bà ta vẫn rất hung hăng: “Nếu không thì để tôi chết đi, để các người phải chịu đau khổ.”

Đường Tam Quốc không nói gì, xoa xoa khuôn mặt già nua của mình, sau đó cầm chiếc bát sứ bị đập nát lên, im lặng lau dọn sạch sẽ.

“Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Đường Nhược Tuyết thấy vậy vội vàng di đến, vừa cho người dọn dẹp mặt đất, vừa kiểm tra xem Đường Tam Quốc có bị bỏng hay không.

Sau khi xác nhận được bố mình không sao, cô mới đi đến trước mặt Lâm Thu Linh và nói: “Đến bao giờ mẹ mới có thể biết điều hơn một chút đây?”

“Biết điều cái con khỉ, tao sắp chết rồi đây này, còn biết điều làm gì nữa?”

Lâm Thu Linh nhìn chằm chằm vào Đường Tam Quốc đang đứng ở phía sau, rồi lại nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Mày cũng không cần phải nói giúp cho bố mày làm gì, ông ta cũng không phải loại tốt đẹp gì đâu.”

“Gia đình chúng ta thành ra như thế này, tất cả đều là do ông ta đã không biết thân biết phận rồi gây ra.”

“Tao thực sự hối hận vì hơn mười năm trước đã không đưa đơn thuốc đó cho ông ta để ông ta bại liệt luôn, nếu không, những thứ tồi tệ đó làm sao có thể xảy ra được chứ?”

Lâm Thu Linh khăng khăng cho rằng Đường Tam Quốc đã mắc nợ bà ta.

“Nhà họ Đường thành ra như ngày hôm nay không liên quan gì đến bố cả. Mẹ chính là người suốt ngày đi gây sự ầm ĩ rồi khiến nhà họ Đường bị phá sản đấy.”

Thấy mẹ mình vẫn ngoan cố, Đường Nhược Tuyết tức giận đập nát chiếc máy tính bảng trên giường bệnh: “Nếu như lúc trước mẹ chịu cầu xin Diệp Phi (Phàm), thì bệnh tình của mẹ đã được trị khỏi từ lâu rồi.”

“Nếu mẹ không thông đồng với huyết y môn, mẹ đã không trở thành con cờ của Bắc Đình Xuyên, để anh ta lợi dụng bệnh tình của mẹ để khoe khoang, rồi đẩy mẹ vào con đường cùng như thế này rồi.”

“Nếu mẹ không hạ độc ba người Niên Hoa để lấy hàng trăm triệu USD của Bắc Đình Xuyên, Diệp Phi (Phàm) sẽ không bao giờ từ bỏ ý định điều trị cho mẹ rồi.”

“Bây giờ Nhà họ Đường cũng sẽ không gặp khó khăn, phải đối mặt với tình trạng chuột chạy qua đường như vậy.”

“Là mẹ tự mình gây ra chuyện này, mẹ là người phá hoại nhà họ Đường, chính mẹ là người đã gây ra tất cả.”

“Chị cả, anh rể, Kỳ Kỳ, Diệp Phi (Phàm), tất cả đều bị mẹ đuổi đi hết, chính mẹ là người đã khiến gia đình này không còn mặt mũi nào mà ngẩng đầu lên được nữa.”

Đường Nhược Tuyết kích động, bộc phát hết tất cả cảm xúc của mình, cô hét lên với Lâm Thu Linh: “Ngay cả khi phải nằm trong bệnh viện, mẹ cũng không chịu biết điều hơn một chút nào. Có người nào làm mẹ mà hành động như thế này không?”

“Mở mắt ra mà nhìn đi, tao là mẹ mày đấy, mày dám mở miệng dạy đời tao à?”

Bình Luận (0)
Comment