Chương 2337
Anh vung từng búa với khí thế như vũ bão, ánh đỏ cả không trung.
Một búa này chặt xuống, một vết máu lập tức xuất hiện.
Ngực Hồng Phật nhiễm đỏ, một mảnh máu thịt bay ra.
“A!”
Cả người Hồng Phật và con dao đều bị đánh bay ra ngoài, máu tươi bắn ra, ở ngang rìa sân thượng.
Anh ta giãy giụa bò dậy, muốn sờ cấy súng ngắn trên chân.
Diệp Phi (Phàm) đi qua đi lại ở xung quanh.
“Vù!”
Một búa được bổ xuống không chút nương tay, phát ra âm thanh sắc bén.
Hồng Phật vội vàng giơ dao lên ngăn cản, lại là một tiếng vang lớn, cả người và dao lại ngã về trên mặt đất
Anh ta phun ra một ngụm máu tươi, cả người như một cái giá treo cũ sắp nát, không còn lực chiến đấu.
“Tôi thua rồi.”
Hồng Phật nằm trên mặt đất không động đậy, ho một tiếng nói: “Tất cả những việc này không liên quan đến quân sư Diệp và cậu Dương, là do Hồng Phật tôi tức giận vì anh đánh mặt cậu Diệp nên mới một mình báo thù”.
“Mặc kệ anh giao tôi cho cảnh sát hay là Hằng Điện, tôi đều sẽ một mình gánh chịu tất cả mọi việc”.
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội đối phó với nhóm người cậu Diệp.”
Lúc này, trong mắt Hồng Phật là sự kiên định
“Có thể nhìn ra anh rất trung thành, tôi cũng tin rằng, anh sẽ một mình gánh chịu tất cả.”
Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Phía chính phủ muốn ra tay để ổn định sự việc, cũng rất có khả năng sẽ để anh gánh hết rồi”.
Hồng Phật nhìn Diệp Phi (Phàm) cười mỉa một tiếng: “Cho nên anh hãy chấm dứt ý nghĩ đó đi.”
“Nếu anh sống thì đúng là có thể gánh chịu hết, nhưng nếu anh chết rồi, thì sẽ chẳng gánh được cái gì hết….” Diệp Phi (Phàm) đạp Hồng Phật một cú khiến anh ta bay ra khỏi sân thượng.
“A!” Hồng Phật tay chân lắc lư từ trên cao rơi xuống, một tiếng vang cực lớn nện trên một chiếc xe có rèm ở dưới lầu.
Trên xe trong chốc lát rơi vào thảm cảnh, méo mó, rạn nứt, cảnh báo thảm thiết vang lên…. Đối với Diệp Phi (Phàm) mà nói, thế cục hiện tại rắc rối phức tạp, sự bảo vệ tốt nhất đó chính là làm lớn chuyện lên…. Khi Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng từ sân thượng xuống, Trần Tiểu Nguyệt đang từ trong tủ hồ sơ bò ra, mang theo tai nghe bluetooth nhanh chóng rút lui.
Trên khuôn mặt cô ấy thiếu đi sự hoảng sợ, nhiều thêm một chút bình tĩnh.
Cô ấy vừa đi ra ngoài từ cửa hông của Starbuck, vừa gõ số điện thoại.
Điện thoại được kết nối rất nhanh.
Trần Tiểu Nguyệt hạ giọng nói một câu: “Uông thiếu, tôi là Trần Tiểu Nguyệt, ở tiệm cà phê Starbuck, Diệp Phi (Phàm) cùng đang đánh nhau với người nhà họ Dương rồi, kế hoạch của ngài thành công rồi.”
“Trần Tiểu Nguyệt?”
Người ở đầu kia điện thoại lập tức xuất hiện nghi hoặc, theo sau là một giọng trầm thấp vang lên: “Làm sao cô biết được số của tôi? Ai bảo cô tự ý liên lạc với tôi?”
Giọng nói của Trần Tiểu Nguyệt trở nên run rẩy: “Tôi quá vui mừng thôi, muốn chúc mừng kế hoạch của Uông thiếu thành công….” Trong lúc nói chuyện, Trần Tiểu Nguyệt rẽ vào một đoạn đường, hòa vào trong nhóm người đang đi lại trên đường.
Uông Kiều Sở hét lên lần nữa: “Ai đưa số điện thoại của tôi cho cô?”
“Người cô nên liên lạc là Hùng Tử, không phải tôi!”