Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2348

Chương 2348

Người nhà họ Uông lại lần nữa hết sức ngạc nhiên, mọi người trong nhà họ Uông từ người nhỏ đến người lớn đều biết thời gian qua Uông Báo Quốc luôn luôn đối xử tốt với Uông Kiều Sở, nếu không cũng sẽ không cho anh ta địa vị và nguồn lực cao như vậy.

Thật không ngờ bây giờ ông lão lại cho rằng so với Uông Kiều Sở thì Diệp Phi (Phàm) lợi hại và tài giỏi hơn.

Bọn họ đương nhiên sẽ không nghĩ rằng ông lão chỉ đang lịch sự, khách sáo với Diệp Phi (Phàm). Uông Báo Quốc không cần phải vì nịnh nọt Diệp Phi (Phàm) mà làm trái với lương tâm của mình.

Điều này đã khiến cho mọi người trong gia đình nhà họ Uông không khỏi phải nhìn kỹ Diệp Phi (Phàm) lại một lần nữa.

“Ông Uông đã quá khen rồi, tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ bé, nào có tài năng và sự sắc sảo gì.”

Diệp Phi (Phàm) khẽ cười một tiếng: “Uông Kiều Sở thành ra như vậy không phải là vì thua tôi mà là vì ác giả ác báo.”

Nghe xong câu cuối cùng, cả bọn Uông Thanh Vũ nheo mắt lại, lo lắng Uông Báo Quốc sẽ nổi trận lân đình.

Nhưng Uông Báo Quốc không hề tức giận, ngược lại còn suy nghĩ rồi lên tiếng: “Ác giả ác báo sao?”

“Đúng là như thế.”

Diệp Phi (Phàm) giữ giọng điệu bình tĩnh: “Nếu không phải là anh ta muốn đả kích tôi, tính toán tập kích tôi thì làm sao có thể làm ra nhiều chuyện sai trái và đem chúng theo bên người như vậy được?”

“Kế hoạch lần này của anh ta cũng được xem là tỉ mỉ cẩn thận. Chỉ có điều anh ta dùng chiêu sử dụng đồ bỏ đi Trần Tiểu Nguyệt, khiến tôi và toàn bộ gia đình nhà họ Dương, gia đình nhà họ Diệp và Đường Môn bị cuốn vào vòng xoay.

“Đáng tiếc là anh ta không nghĩ tới việc tôi tra khảo được thông tin chi tiết từ Trần Tiểu Nguyệt, càng không nghĩ đến việc tôi có thân phận là một quốc sĩ.

Diệp Phi (Phàm) nhìn ông lão bằng ánh mắt sáng ngời: “Chỉ có thể trách anh ta sa chân lỡ bước nên mới rơi xuống bước đường cùng này, chỉ có thể trách ông Uông không có cách nào để hướng dẫn.”

Nghe Diệp Phi (Phàm) trách ông nội, Uông Thanh Vũ mở miệng trong vô thức: “Diệp Phi (Phàm)…”

“Không có cách nào để hướng dẫn sao?”

Uông Báo Quốc xua tay ngăn Uông Thanh Vũ mở miệng: “Cậu nói cái gì? Xem ra lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu đã có ấn tượng không tốt như vậy đối với tôi rồi ư?”

“Nhưng đây không phải là lần đầu tiên chúng ta tiếp xúc với nhau.”

Trên mặt Diệp Phi (Phàm) không hề có một chút sợ hãi nào, anh bình tĩnh đón lấy ánh mắt của Uông Báo Quốc: “Lần trước ở quán bar, cô Uông bị Quy Đường và Thanh Mộc ức hiếp, suýt chút nữa đã lôi cô ấy vào thế cánh bạo lực, là tôi đã chủ động ra tay cứu lấy cô ấy.”

“Tôi cũng đã đánh bọn Quy Điền, biến bọn họ thành bộ dạng như những con chó chết.”

“Sau đó Uông Kiều Sở dẫn người đến, nhưng anh ta thay vì đòi lại công bằng cho cô Uông thì ngược lại, anh ta đã nhân cơ hội để lại người mà tôi biết ơn cho bọn Thanh Mộc.”

“Cô Uông chống cự một hồi thì lại được Uông Kiều Sở báo cho biết rằng đó chính là ý của ông.”

“Cô Uông không tin rằng ông sẽ làm như vậy, cho nên còn đích thân gọi điện thoại cho ông để cầu cứu.”

“Tôi không biết trong lòng ông nghĩ gì. Ông bảo cô Uông làm theo lời chỉ thị của Uông Kiều Sở, còn cho người cưỡng chế áp giải cô Uông đi, để cô ấy không bảo vệ được người mà tôi mang ơn.”

“Ông nói thử xem, gia trưởng vì quyền lợi cao nhất mà bỏ qua sinh tử ân oán thì làm sao Uông Kiều Sở, người luôn lấy ông làm hình tượng mẫu mực, đường đường chính chính mà đi theo con đường đúng đắn được?”

“Vì thế kết cục của Uông Kiều Sở có bảy phần trách nhiệm của anh ta, và ba phần là của ông.”

Diệp Phi (Phàm) bình tĩnh nói ra những tranh chấp trong quá khứ khiến cho toàn bộ những người xem không kìm lòng lại được, làm cho đôi mắt của Uông Thanh Vũ lấp lánh, long lanh, dâng trào niềm xúc động.

Người đàn ông này luôn ghi nhớ những ân oán của Uông Thanh Vũ và bao dung, tha thứ cho sự lực bất tòng tâm của cô ta.

Bình Luận (0)
Comment