Chương 242:
“Thế nhưng cô lại trước sau như một thà chết không chịu nhận sai, chạy tới mở miệng liền đem hết mọi trách nhiệm đỗ lên đầu tôi.”
“Tôi biết trong lòng anh vô cùng khó chịu, bị người khác trách oan như vậy nhất định là sẽ rất uất ức.”
“Thế nhưng anh cũng không thể hoàn toàn trách tôi được, khi đó tôi cũng chỉ là theo bản năng mà không phân biệt rõ ràng được là ai đã cứu tôi, hơn nữa Trần Tiểu Nguyệt cũng nói là Triệu Đông Dương đã cứu tôi.”
Đầu óc của Đường Nhược Tuyết trồng rỗng, đuổi kéo Diệp Phi lại.
Diệp Phi vẫn không hề phản ứng, lại hất tay Đường Nhược Tuyết ra.
Khuôn mặt của Đường Nhược Tuyết không nén được giận dữ, âm thanh không khống chế được mà trở nên sắc bén: “Diệp Phi, rốt cuộc là anh muốn như thế nào?”
*Tôi biết chân tướng rồi, tôi không nghỉ ngờ anh nữa, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Hơn nữa, khi đó tôi xảy ra chuyện anh cũng có trách nhiệm, nếu như không phải anh giả làm người bị đụng bắt bồi thường 1 tỷ khiến tôi ấm ức thì sao tôi lại cùng Mạnh Giang Nam uống rượu được chứ?”
Diệp Phi dừng lại cước bộ, xoay người nhìn Đường Nhược Tuyết: “Tôi cho rằng, cô biết chân tướng, ít nhất cũng sẽ nói lời xin lỗi với tôi.”
“Thế nhưng cô lại trước sau như một thà chết không chịu nhận sai, chạy tới mở miệng liền đem hết mọi trách nhiệm đỗ lên đầu tôi.”
Diệp Phi tự giễu một câu: “Tôi, đến cuối cũng cũng chỉ là một kẻ bất lực vì năm mươi vạn mà bán rẻ bản thân mình.”
Đường Nhược Tuyết lắc đầu liên tục: “Không phải như vậy, không phải như vậy…”
Diệp Phi nhìn chăm chú vào gương mặt đã từng khiến mình ngày nhớ đêm mong, kèm theo vô số những khuôn mặt tươi cười trong giấc mơ của mình.
“Nhược Tuyết, ly hôn đi, buông tha tôi cũng chính là buông tha cô.
Diệp Phi duỗi tay vuốt ve gương mặt cô: “Để tôi lưu lại một chút tốt đẹp cuối cùng trong cô đi.”
Nghe được những lời này Đường Nhược Tuyết như bị sét đánh, thất hồn lạc phách.
Diệp Phi kéo tay cô ra chui vào taxi.
“Không…” Cô tính nắm cổ tay anh nhưng lại bắt được khoảng không, Đường Nhược Tuyết lão đảo đứng không vững, thất thanh hét lên về phía chiếc xe taxi: “Diệp Phi, có phải là anh muốn dẫn vặt tôi đến chết hay không…”
Cô đột nhiên không phân biệt rõ ràng, chính cô không muốn ly hôn là vì mặt mũi hay là vì không nỡ….
Điều hòa bên trong xe mặc dù không lạnh, thế nhưng Đường Nhược Tuyết vẫn cảm thấy toàn thân lạnh lẽo vô cùng.
Cô ngồi trong con xe Audi cũ của Đường Tam Quốc, động cũng không dám động nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cảm giác thất bại nó đã chiếm lấy toàn thân cô.
Trước nay cô chưa từng chật vật như vậy, cô nỗ lực nói ngon nói ngọt với Diệp Phi mong anh sẽ ở lại thế nhưng ai biết được anh lại có chấp rời đi cơ chứ.
Diệp Phi người gọi tới liền tới bảo đi liền đi cũng không còn tồn tại nữa.
Đường Nhược Tuyết biết tính tình cô cực đoan, cô còn biết mình sai, kết hôn đến bây giờ quả thực là cô chưa từng coi Diệp Phi là chồng.
Thế nhưng bắt cô bỏ đi hết toàn bộ tôn nghiêm của mình để đi bù đấp lại, thì với cái thói quen cường thế của Đường Nhược Tuyết cô, cô thật sự là không thể làm được vậy, nên cô mới cảm thấy Diệp Phi là muốn dẫn vặt cô tới chêt.
“Nhược Tuyết, con có tiền đồ một chút đi có được không, rời khỏi nó con không sống nỗi sao?”
Lâm Thu Linh ở bên cạnh nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của con gái, bà rất không hài lòng mà quở mắng một câu: “Từ khi nào mà nó trở nên quan trọng như vậy?”
Đường Nhược Tuyết rất phiền muộn: “Mẹ, không phải như vậy.”
“Vậy thì như thế nào, con nhìn nó một chút xem, có đặt con hay đặt chúng ta vào mắt không?”
Chu Hoa Kiệt tới, mặc dù đã làm rõ ràng chân tướng, người xông vào Caesar Palace cứu con gái bà là Diệp Phi, thế nhưng điều đó cũng đã mạnh mẽ khiến cho Lâm Thu Linh mắt hết cả mặt mũi.
Bà cảm thấy vô cùng xấu hổ, cũng thẹn quá hóa giận mà càng thêm chửi bới Diệp Phi.
“Nó cũng chả là cái gì, rõ ràng là nó đâm người vậy mà lại không nói rõ chân tướng ra, bày mưu đẩy Triệu Đông Dương vào trong đó.”
“Nếu như không có đầy đủ chứng cứ và video thì sợ rằng lần này Triệu Đông Dương sẽ phải ngồi tù bố năm.”