Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2444

Chương 2444

Đường Như Tuyết nói ra những lời với thái độ như chém đinh chặt sắt: “Anh ấy nói tiền đặt cược là mười triệu đô la Mỹ, thì tiền đặt cược chính là mườ triệu đô la M. Anh ấy cũng đã đại biểu cho ý nghĩ Đường Như Tuyết tôi.”

“Ối trời ạ, hoá ra là bạn trai Tổng giám đốc Đường, chẳng trách lại có tính tình lớn đến như vậy.”

Tần Cửu Thiên ngồi thẳng thân mình nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Dù sao có thể ăn cơm mềm cũng là một loại bản lĩnh…”

“Đừng nhiều lời, mau trả lời có dám đánh cược hay không?”

Diệp Phi (Phàm) dứt khoát lưu loát cắt ngang đề tài đối phương: “Không phải anh rất tin tưởng Ngưu Ma Vương sao? Không phải anh muốn thắng một tháng, đem đấu trường nhà họ Đường thắng đến suy sụp hay sao?”

“Hiện tại cho anh một cơ hội như thế. Sao nào? Cậu chủ Tần đây vậy mà lại cảm thấy sợ à?” Diệp Phi (Phàm) dùng lời nói lấp kín đường lui của Tần Cửu Thiên.

“Sợ sao?”

Tần Cửu Thiên cười ha ha lên, trong mắt mang theo một sự hài hước: “Tần Thiên cho dù đã khóc, đã mệt, cũng đã quỳ qua, chỉ duy nhất chưa từng sợ.”

“Nhưng đối với tôi mà nói, mười triệu đô la Mỹ thật quá ít.”

Tần Cửu Thiên phun ra một ngụm khói dày đặc, nhìn Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng: “Cứ dứt khoát thêm một chút tiền nữa đi.”

“Nếu anh thắng, tôi sẽ tự chém một đôi tay cho anh.”

“Nếu như tôi thắng, cũng giống như thế, tôi muốn một đôi tay của anh.”

“Không có biện pháp nào, ai bảo anh ngông cuồng như thế, khiến tôi đây thực không vui vẻ, cần phải trừng phạt cậu anh được.”

“Hơn nữa có thể cùng Tần Cửu Thiên tôi bình đẳng đánh cược, e là phần mộ tổ tiên người đó đã sớm bốc khói.”

Tần Cửu Thiên kẹp xì gà nhìn Diệp Phi (Phàm) quát: “Như thế nào? Có dám đánh cược hay không?”

Thanh niên đeo hoa tai bọn họ đi theo ồn ào: “Tên nhóc kia, có đánh cược hay không? Vừa rồi không phải kiêu ngạo lắm hay sao, hiện tại sao lại làm rùa đen rụt đầu vậy?”

Cô gái đeo kính râm và các cô gái khác cũng đều mắt lạnh mà nhìn Diệp Phi (Phàm), xem Diệp Phi (Phàm) có thể quyết đoán ứng chiến hay không.

Nghe được phải đánh cuộc một đôi tay, toàn trường ai ai cũng đều hiện lên vẻ kinh sợ, không nghĩ tới lại có cảnh tượng máu tanh được đến như vậy, nhưng rất nhanh sau đó lại vô cùng hưng phấn.

Đường Như Tuyết theo bản năng lôi kéo Diệp Phi (Phàm) mà nói: “Diệp Phi (Phàm), không cần.”

“Anh ta muốn cắt đứt một đôi tay, chúng ta ngăn cản anh ta để làm gì? Phải nên thành toàn ý nguyên của anh Tần đây mới đúng.”

Diệp Phi (Phàm) nắm chặt tay Đường Như Tuyết, sau đó nói với Tần Cửu Thiên một câu: “Việc tăng thêm tiền cược này cũng rất thú vị đấy, bởi vì tôi cũng thấy anh không vừa mắt.”

Tần Cửu Thiên vung bàn tay lên: “Cứ quy định như vậy đi, mười triệu đô là My, thêm một đôi tay.”

Diệp Phi (Phàm) hơi nghiêng đầu căn dặn: “Đường Thất, chuẩn bị bút mực.”

Đường Thất nghe thế gương mặt thoáng hiện lên một chút do dự, muốn khuyên bảo Diệp Phi (Phàm) không cần phải đi đánh cược như thế. Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, tìm giấy bút tới rồi nhanh chóng sắp xếp khế ước.

Tần Cửu Thiên không có một chút chần chờ, dứt khoát lưu loát ký tên.

 

Bình Luận (0)
Comment