Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2468.2 - Chương 2468.2469

Chương 2468

Hàn Tứ Chỉ cũng không nói nhiều, trực tiếp ném ra một giấy chứng nhận màu đen.

Đặc vụ đầu trọc nhìn giấy chứng nhận, sau đó sắc mặt khẽ thay đổi.

Anh ta vội vàng trả giấy chứng nhận lại cho Hàn Tứ Chỉ, sau đó vỗ đầu xe hét lên: “Cho đi, cho đi.”

Mấy người đồng nghiệp vội càng tránh khỏi xe, rào chắn cũng nhanh chóng được mở ra, đám người Hàn Tứ Chỉ đạp ga phóng đi.

Chiếc xe nhanh chóng biến mất, đặc vụ đầu trọc thu ánh mắt lại, sau đó lấy điện thoại ra nói: “Cô Chu.”

Ba giờ đêm, là lúc đồng hồ sinh học của con người mệt mỏi và buồn ngủ nhất, Diệp Phi (Phàm) sau khi nói chuyện xong với Hàn Tứ Chỉ cũng không ngủ nữa.

Anh mở to mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài.

Ba mười phút sau khi xe rời khỏi đường lớn thì chạy vào một công viên quốc gia thiên nhiên.

Màn đêm tối om, không có ánh sao, chỉ có đèn xe không ngừng lay động, chẳng những không thể xua tan bóng tối, ngược lại còn khiến người ta càng buồn bực.

Gió đêm cuồng bạo, lay động cây cối xung quanh, phát ra tiếng “rào rạc”, cỏ dại lúc trầm lúc bổng, khiến da đầu Diệp Phi (Phàm) tê dại.

Đây là nơi quái quỷ nào vậy, Diệp Phi (Phàm) gào thét trong lòng.

“Kít.”

Khi Diệp Phi (Phàm) vươn vai thì chiếc xe Hummer màu trắng đã băng qua con đường mòn rợp bóng cây thứ chín, dừng lại ở một khu đất trống.

Hơn ba mươi mét trong vùng đất rộng lớn này đều không có căn nhà nào cả, ở trung khoảng đất này có bảy tám kiến trúc được bao quanh bởi một bức tường gạch màu xanh cao ba mét.

Những kiến trúc này xem ra có chút niên đại, có chút cổ cũ, nhưng kết cấu tổng thể vẫn mạnh mẽ và vững chắc.

Trên đầu bức tường dài hẹp có những lưới thép quấn dày đặc.

Cửa là cửa kim loại dài bốn mét, được làm bằng thép, không thể phá vỡ.

Hai bên cửa có lỗ nhòm và ống súng, trong giống như pháo đài vậy.

Nếu đào thêm một con hào và lắp một cây cầu treo thì nó sẽ không khác gì mấy thành trì trong phim chiến tranh cả.

“Quốc sĩ Diệp, đến rồi.”

Hàn Tứ Chỉ kéo cửa xe bước xuống, sau đó thờ ơ mời Diệp Phi (Phàm) xuống xe.

Trong thoáng chốc, anh còn bí mật để chân xuống gầm xe, nơi bị đám đặc vụ đầu chọc kiểm tra qua.

Nhón chân một cái, một thiết bị theo dõi rơi xuống, anh bất động thanh sắc giẫm chân lên.

Chân giẫm xuống, biến thành vỡ vụn, không thể nhận ra.

“Thật là một nơi tốt.”

Diệp Phi (Phàm) ra khỏi xe, liếc nhìn xung quanh: “Chắc đã có nhiều người chết ở đây rồi đúng không?”

“Trả lời đúng rồi.”

Giọng nói vừa dứt, chỉ nghe thấy phía trước có tiếng lách cách, cửa lớn mở ra, đèn sáng trưng, mười mấy người xuất hiện.

Sau đó, một người phụ nữ cao ráo dẫn theo mấy cô gái mặc đồng phục xuất hiện, ngũ quan quyến rũ, nụ cười như dao.

“Đây từng là một gò đất ma quái, nơi chôn cất người chết ở trong nước, bây giờ là nơi ở chính của Diệp Đường.”

Cô ta nhẹ giọng nói một câu: “Hầu Môn.”


Chương 2469

“Hầu Môn sâu như biển.”

Diệp Phi (Phàm) nghe thấy vậy thì nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ kia: “Tên hay, xem là đây là nơi vào được nhưng không ra được. Không biết cô tên là gì?”

“Tề Khinh Mục, người phụ trách Hầu Môn, cũng là người nắm giữ vận mệnh của anh.”

Tề Khinh Mục chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phi (Phàm), khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Đã đến đây thì không ai có thể tìm được anh, cũng không ai có thể cứu được anh đâu.”

“Đúng rồi, muộn thêm chút nữa, Đường Nhược Tuyết cũng sẽ bị đưa đến đây.”

Nụ cười nhẹ rất khinh thường, nhưng lại bao hàm ý lạnh khiến người khác chấn động.

Diệp Phi (Phàm) nhắc lại một lần: “Tề Khinh Mục? Được, tôi nhớ rồi.”

Tề Khinh Mục cười nhạt: “Nhớ tên tôi làm gì?”

Diệp Phi (Phàm) đột nhiên bóp khuôn mặt cười đáng ghét kia: “Đương nhiên là trả thù cô rồi, lẽ nào lấy cô chắc.”

“Khốn nạn.”

Tề Khinh Mục giãy khỏi tay Diệp Phi (Phàm), lùi về phía sau mấy bước, tức giận hét lên.

“Người đâu, đánh gãy tay của anh ta.”

“Lách cách.”

Theo lệnh của Tề Khinh Mục, hàng chục nam nữ giơ súng, tràn đầy sát khí hướng vào tay chân của Diệp Phi (Phàm).

Cùng lúc đó, mấy luồng sát khi âm thầm dâng trào, có rất hỏa lực ở các tầm cao chỉ huy chĩa vào Diệp Phi (Phàm).

Chỉ cần Tề Khinh Mục phất tay một cái, bọn họ sẽ không hề lưu tình mà công kích.

Diệp Phi (Phàm) khẽ híp mắt cảm nhận sát khí, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi nào.

“Dừng tay.”

Hàn Tứ Chỉ vẫn luôn im lặng cũng thay đổi sắc mặt, tiến lên chặn trước mặt Diệp Phi (Phàm) nói: “Tổ trưởng Mục, Diệp Phi (Phàm) là Quốc sĩ Thần Châu, thân thế vô cùng hiển hách.”

“Trước khi làm xong trình tự và kết tội anh ta, không ai được làm bị thương anh ta.”

“Nếu không hậu quả không phải là thứ mà cô tôi có thể chịu trách nghiệm được.”

Anh ta nhắc nhở Tề Khinh Mục đang kiêu căng ngạo mạn: “Hy vọng tổ trưởng Mục sẽ không động dao động súng giết người.”

“Anh Hàn nói đúng, tôi là quốc sĩ, có thể đến nơi này hợp tác điều tra với các người, là đã cho các người thể diện rồi đấy.”

Diệp Phi (Phàm) cũng chắp tay sau lưng cười nhạt: “Nếu không các người hoàn toàn không bắt được tôi đâu, càng không thể đưa tôi ra khỏi Long Đô được.”

“Tôi đồng ý hợp tác với các người để điều tra chân tướng, không có nghĩa là tôi sẵn sàng đồng ý chịu đựng trừng phạt của các người.”

Anh bổ sung thêm một câu: “Cho nên tốt nhất các người đừng có mà nổ súng, nếu không mọi người sẽ không còn thể diện nữa đâu.”

“Câm miệng.”

Ngón tay đang ở trên không trung của Tề Khinh Mục do dự một lúc, cuối cùng không cam lòng bảo người thu súng lại.

Đối với cô ta mà nói, Diệp Phi (Phàm) đến nơi này chả khác gì miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể mặc Tề Khinh Mục cô ta làm thịt.

Bình Luận (0)
Comment