Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2477

Chương 2477

“Tốc độ máu ở vết thương trên đùi Tần Mục Nguyệt không nhỏ, nếu trong vòng ba mươi phút nữa mà không được cầm máu và băng bó, cô ta không chỉ bị hoại tử một chân, mà còn có thể mất máu quá nhiều mà chết.”

Diệp Phi (Phàm) không tỏ rõ ý kiến nhìn đám người: “Nếu như bọn mày không quan tâm đến sống chết của cô ta thì cứ kéo dài với tôi đi.”

Thân thể Tần Mục Nguyệt run rẩy, cảm thấy vết thương trên chân càng đau hơn.

Nghe thấy Diệp Phi (Phàm) nói như vậy, sắc mặt Vệ Hồng Hồ thay đổi, vội vàng tiến lên một bước hét lên: “Tránh đường, để bọn họ đi.”

“Tao không tin mày có thể chạy được lên trời.”

Thiên hạ to lớn thế này, ngoại trừ chui xuống đất, Vệ Hồng Hồ cho rằng Diệp Phi (Phàm) không thể chạy được.

Ông Lệ và thanh niên đeo bông tai cũng nhìn nhau, lại nhìn vết thương của Tần Mục Nguyệt, rất tức giận và không cam lòng tránh đường.

“Nhược Tuyết, đi.”

Diệp Phi (Phàm) ra hiệu nhóm người Đường Nhược Tuyết rời đi, sau đó uy hiếp Tần Mục Nguyệt chậm rãi lui ra ngoài, rất nhanh đã đến bãi đất trống trước mặt.

Đường Thất và Đường Đông cố chịu đau đớn lái xe.

Chỉ là không đợi bọn họ thực hiện động tác tiếp theo, xung quanh chớp mắt đã xuất hiện hàng chục người bao vây Diệp Phi (Phàm), vài khẩu súng đại bác ở trên cao cũng hướng về phía Diệp Phi (Phàm).

“Diệp Phi (Phàm), anh không đi được đâu.”

Lúc này, Tề Khinh Mục từ phía sau đám người đi tới, nhìn Diệp Phi (Phàm) nói từng chữ từng câu một: “Cứ để anh đi ra ngoài như thế này, sau này Hầu Môn chúng tôi còn lăn lộn thế nào nữa?”

Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng: “Vậy thì giống như Tần Mục Nguyệt nói, một phát chấm dứt.”

“Diệp Phi (Phàm), anh biết mình đang làm cái gì không?”

Tề Khinh Mục nắm chặt một khẩu súng ngắn trong tay áo, sau đó lại âm thầm thu lại, không tìm được cơ hội để giết Diệp Phi (Phàm): “Thân phận của Mục Nguyệt không thể coi thường được đâu, giết cô ấy, cho dù giết anh cả mười lần cũng không đủ, thậm chí đến cả Kim Chi Lâm và nhóm người bên cạnh anh cũng sẽ bị lôi vào.”

“Anh thật sự dám ở trước mặt mọi người giết người sao? Không dám giết Mục Nguyệt, bây giờ anh chống trả quyết liệt thì có tác dụng gì chứ?”

“Không chỉ không xóa được tội danh giết hại Tần Cửu Thiên, còn phạm phải tội giết người hàng loạt.”

Cô ta uy hiếp Diệp Phi (Phàm): “Cho dù anh không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho người bên cạnh anh chứ.”

“Tề Khinh Mục, đừng nói mấy lời không biết xấu hổ này.”

Diệp Phi (Phàm) lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo kia: “Bây giờ tôi hoàn toàn không còn sự tin tưởng với các người.”

“Vốn dĩ tôi muốn làm rõ chuyện này, vốn dĩ tôi cũng cho rằng Hầu Môn công bằng công chính.”

“Nhưng không ngờ, chúng tôi đã hợp tác với các người như vậy, nhưng các người lại cho Tần Mục Nguyệt đến gây hại cho Nhược Tuyết.”

“Đây là địa bàn của các người, còn là trụ sở của Hầu Môn, không có sự cho phép của cô, đám người Tần Mục Nguyệt dám động tay sao?”

“Không có cô cố ý đè ép, thì mấy trăm người ở Hầu Môn chỉ có mấy người ra tay ngăn cản thôi sao? Mà trong lúc quan trọng cô cũng biến mất không thấy đâu.”

“Cô luôn miệng nói mình làm việc công, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn muốn trả thù riêng.”

Bình Luận (0)
Comment