Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2483

Chương 2483

Tần Mục Nguyệt lảo đảo đi mấy bước về phía trước, sau đó được bác sĩ chữa trị, chẳng qua cô ta không chịu đi vào, ánh mắt oán độc từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm).

Tề Khinh Mục vẻ mặt ngưng trọng, năng lực của Cửu Thiên Tuế vượt qua những gì bọn họ dự đoán, sợ là chỉ có môn chủ và Từ Hàng Trai có bản lĩnh này.

“Diệp Phi (Phàm) là đệ nhất sứ giả của Vũ Minh, cũng là con nuôi của Đồ Cẩu Thừa tôi.”

Giọng nói của Cửu Thiên Tuế chợt trầm xuống: “Vũ khí của các người đông như kiến đều hướng về phía nó, có phải cho rằng Đồ Cẩu Thừa tao chết rồi không?”

Vệ Hồng Hồ và Tần Mục Nguyệt đều giật mình, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Diệp Phi (Phàm) là con nuôi của Đồ Cẩu Thừa?

Sao trong tài liệu không ghi?

Diệp Phi (Phàm) cũng sững sờ, sau đó hiểu ra, Cửu Thiên Tuế muốn hoàn toàn bảo vệ anh.

“Cửu Thiên Tuế, chào ông, tôi là Tề Khinh Mục, là cháu gái của Tề Quốc Công, cũng là người phụ trách bên trong Hầu môn.”

Thấy toàn trường bị uy áp bởi Đồ Cẩu Thừa, Tề Khinh Mục hít vào một hơi rồi đứng trước mặt Cửu Thiên Tuế nói.

“Không phải chúng tôi muốn giết chết Diệp Phi (Phàm), mà là anh ta dính đến án mạng của Tần Cửu Thiên, không chỉ không phối hợp trên đường đến đây còn làm Tần Mục Nguyệt bị thương để bỏ trốn.”

“Chúng tôi thân mang nhiệm vụ, không thể không ngăn anh ta lại.”

“Nếu chúng tôi thật sự muốn tổn thương anh ta, thì không cần đem anh ta đến tận đây mới ra tay, trên đường cũng có thể dễ dàng bắn chết.”

Tề Khinh Mục mặc dù có kiêng kỵ uy nghiêm và quyền lực của Đồ Cẩu Thừa nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của cô ta, sau lưng còn có lão phu nhân chống lưng cho nên cường ngạnh mở miệng.

“Tề Khinh Muc? Cháu gái Tề Quốc Công sao?”

Cửu Thiên Tuế khịt mũi coi thường nhìn Tề Khinh Mục: “Lão chó già đó cũng là một nhân vật lớn, sao có thể có đứa cháu gái ngu xuẩn như vậy?”

“Chẳng lẽ ông ta chưa từng nói với cô, gặp Cửu Thiên Tuế không cần lên giọng, đừng nói lời quen biết sao?”

Ông ta chẳng thèm khách khí: “Hơn nữa chuyện ngọn nguồn ai đúng ai sai, trong lòng cô không phải biết rõ sao?”

Tề Khinh Mục lạnh mặt, cắn môi nói: “Cửu Thiên Tuế, tôi không có lên giọng, sự thật chính là Diệp Phi (Phàm) đánh người của Diệp Đường bị thương.”

“Đừng có nói mấy lời vô nghĩa, tôi không có thời gian nghe cô đổ oan bậy bạ.” Cửu Thiên Tuế không chút lưu tình ngắt lời cô.

“Bây giờ tôi chỉ có một việc, mang đám người Diệp Phi (Phàm) đi.”

“Còn việc gì thì để Hướng Vũ Minh đến thương lượng.”

Ông ta chậm rãi đi đến chỗ Diệp Phi (Phàm), đưa tay lên lau vết máu trên mặt anh.

“Không sao chứ? Trải qua nhiều như vậy, tại sao vẫn nhân từ?”

“Không phải tôi đã nói cậu là đệ nhất sứ giả, nắm trong tay quyền đại diện Vũ Minh thay tôi, đối với những người có mưu mô không đoán trước được cứ trực tiếp giết chết là được.”

“Dù trời có sập xuống cũng có Đồ Cẩu Thừa tôi chống lưng cho cậu.”

Ánh mắt ông ta hiện lên một tia cưng chiều và luyến tiếc: “Người tốt như cậu nếu phải chết thì sẽ là tổn thất lớn nhất của đất nước.”

Trên mặt Diệp Phi (Phàm) có chút ấm áp: “Cảm ơn Cửu Thiên Tuế quan tâm, tôi không sao.”

Bình Luận (0)
Comment