Chương 2493
“Nếu như người chết, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nghiệm.”
Diệp Phi (Phàm) lại hét lên: “Mau đưa ngân châm cho tôi, không thì anh ta sẽ thật sự đau đến chết đấy.”
“Đừng quan tâm đến anh ta, gọi bác sĩ.”
Tần Mục Nguyệt nghiến răng: “Nếu như nhân chứng bị anh ta giết chết, cái chết của anh trai tôi sẽ không tra ra được.”
Chu Trường Sinh gào lên: “Thứ khốn nạn, chúng ta có bao nhiêu người ngồi đây, Diệp Phi (Phàm) sao có gan giết người diệt khẩu chứ?”
Bà Triệu ra lệnh: “Để Diệp Phi (Phàm) đi qua, đưa cho cậu ấy ngân châm.”
Đám người Tần Mục Nguyệt và ông Lệ do dự.
Lúc này, Tần Vô Kỵ nhàn nhạt nói: “Để cậu ta đi đi.”
Những người này ăn muối còn nhiều hơn đám người Tần Mục Nguyệt ăn cơm, ít nhiều cũng có thể nhận ra Đường Phi trúng độc, hơn nữa còn liên quan đến sống chế.
Cổ Tư của Hầu Môn cũng phất tay: “Để Diệp Phi (Phàm) đi đi.”
Đám người Tần Mục Nguyệt nghe thấy vậy thì mới tránh đường, còn gọi người đưa cho Diệp Phi (Phàm) ngân châm.
Diệp Phi (Phàm) cũng không nhiều lời, xé áo Đường Phi ra, bắn vèo vèo ngân châm ra, nhanh chóng khống chế được tình trạng lăn lộn của Đường Phi.
Tiếp theo đó, anh lại châm mười mấy ngân châm xuống, khiến cơn đau của Đường Phi giảm đi một nửa.
Rèn sắt khi còn nóng, Diệp Phi (Phàm) lại đặt châm xuống.
Đám người Tề Khinh Mục bắt đầu phản đối Diệp Phi (Phàm), không cảm thấy ngân châm có thể khống chế được độc trùng, có điều bọn họ nhanh chóng trợn mắt.
Sau đó ngân châm của Diệp Phi (Phàm) lại rơi xuống, cơn đau của Đường Phi càng ngày càng ít đi, trên da còn có tiếng “chi chi” kỳ lạ, giống như một luồng khí đang lưu động vậy.
Tiếp theo đó, nhóm người phát hiện, trên làn da vốn dĩ tái nhợt của Đường Phi, theo hướng kinh mạch, xuất hiện một đường màu mảnh nhỏ.
Kim của Diệp Phi (Phàm) đến đâu, đường máu đi theo đến đấy.
Một lúc sau, trên làn da trần trụi, giống như một mạng nhện tỉ mỉ, được bao phủ bởi những đường máu mảnh nhỏ.
Ánh mắt của nhóm người bà Triệu nóng lên.
“Bụp.”
Sau khi cây châm cuối cùng của Diệp Phi (Phàm) cắm xuống cằm Đường Phi, một con trùng màu đỏ bay ra khỏi miệng Đường Phi, giống như một mũi tên sắc bén hướng đến trước mặt Diệp Phi (Phàm).
Diệp Phi (Phàm) đã sớm có chuẩn bị, phóng hai ngân châm đóng đinh con trùng trên mặt đất.
Con trùng màu đỏ mặc dù đã bị ghim trên đất nhưng vẫn điên cuồng giãy dụa, khuôn mặt xấu xí, dáng vẻ dữ tợn, rất khủng khiếp.
Đám người ông Lệ đứng gần vội vàng lui về phía sau, sợ rằng mình sẽ bị tấn công.
“Trùng phệ tâm.”
Diệp Phi (Phàm) cầm một lọ thủy tinh ra ném con trùng vào, sau đó đứng dậy nói với đám người: “Đường Phi không sao rồi, nghỉ ngơi một chút là được.”
Anh bảo người mang một bộ quần áo sạch sẽ đến mặc vào cho Đường Phi đang thở hổn hển kinh sợ.
Toàn hội trường thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về vị trí của mình.
Tim của Tề Khinh Mục chìm xuống.
Trong người Đường Phi có độc, có nghĩa là lời thú tội trong ba lần phỏng vấn có thể thay đổi.