Chương 250:
“Tiểu sư tổ, Đại Khuê nhất định là bị người khác xúi giục, nếu không bọn họ sẽ không thể đến phá đám chúng ta được.”
Đang pha trà bằng lá trà, Tôn Bất Phàm tò mò hỏi: “Sao tiểu sư tổ không cử Hắc Cầu xử bọn họ.”
“Khỏi tra hỏi cũng biết là do Hành Y Cư phái đến.”
Khóe miệng Diệp Phi hiện lên một nụ cười: “Chỉ là mọi chuyện cứ để như vậy, sau này chúng ta nói sau.”
Anh ném trong túi ra tắm ngân phiếu nhặt được khi xé áo người vợ trẻ.
Tôn Bất Phàm nhìn nhìn, phát hiện là chỉ phiếu của Hành Y cư.
“Thì ra tiểu sư tổ đã sớm có chứng cứ.”
Tôn Bất Phàm giơ ngón tay cái lên: “Đối phương muốn phá quán của chúng ra, chúng ta không đáp lại thì mình cũng dễ ăn hiếp quá.”
Diệp Phi giọng điệu rất ôn hòa: “Một là cho bọn họ cơ hội, dù sao bên kia cũng là khám chữa bệnh.”
“Thứ hai, đánh gãy tay bọn Đại Khuê, đối phương chắc chắn cũng phải bồi thường không ít đâu, không ba mươi năm mươi vạn thì mọi chuyện không êm đâu, xem như cũng là một hình phạt cho họ.”
*Nếu là kẻ thức thời, sẽ không động vào chúng ta nữa.”
Anh cười: “Đương nhiên, nếu muốn phá chúng ta, thì tôi sẽ cho họ chết chung, tôi không ngại thanh lý Hành Y Cư kia đâu.”
Tôn Bát Phàm gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
Anh đã học được rất nhiều điều từ Diệp Phi trong cách đối nhân xử thế, Diệp Phi tàn nhẫn với kẻ thù, nhưng Diệp Phi lại vô cùng ôn hòa với những người bình thường.
Trong 3 ngày sau, Kim Chỉ Lâm không có gì thay đổi, ngược lại có thêm nhiều bệnh nhân, bọn họ đều tìm tới đều vì y thuật của Diệp Phi.
Diệp Phi cũng không coi khinh ai cả, cùng Tôn Bất Phàm ngồi một chỗ khám bệnh, mỗi ngày đều phải khám cho hơn năm mươi người, đau lưng mỏi gồi.
Nhưng mà đá sinh tử Bạch Mang cũng tăng lên theo số bệnh nhân, rất nhanh lại khôi phục được bảy viên.
Diệp Phi đang bận rộn cũng quên chuyện không vui với Đường gia, chỉ là khi nhớ đến Đường Nhược Tuyết, trong lòng có chút không thoải mái.
“Ting” Lúc này, điện thoại của Diệp Phi khẽ rung lên, khi nhìn xuống, anh tháy là cuộc gọi của Đường Nhược Tuyết.
Diệp Phi có vẻ do dự, cuối cùng cầm nó lên trả lời: “Có chuyện…”
“Diệp Phi, Diệp Phi, đến bệnh viện, đến bệnh viện, tôi thầy bố anh…” Tiếng hét của Đường Nhược Tuyết vang lên bên tai anh: “Ông ấy bị thương nặng.”
Nghe có tin tức bố mình, Diệp Phi vội vàng đến bệnh viện Vinh Ái trong chưa đầy nửa giờ.
Bệnh viện Vinh Ái là bệnh viện tư nhân, quy mô nhỏ, nhưng trang trí sang trọng, các khoa phòng cũng đầy đủ, phố lớn ngõ nhỏ đều có các tuyến xe bus chạy.
Tuy không được coi là một bệnh viện y tế hạng nhất, nhưng độ nỗi tiếng của nó ở Trung Hải là vô cùng lớn, ngay cả những người như Diệp Phi không đọc tin tức cũng đã bị tây não bởi quảng cáo.
Diệp Phi đi qua đại sảnh đông đúc đi đến hành lang phòng cấp cứu bên trong, không cần tìm kiếm, Diệp Phi liếc một cái là đã thấy Đường Nhược Tuyết.
Người phụ nữ mặc áo voan, trang điểm nhẹ nhàng nhưng sức quyến rũ không vì thế mà giảm đi chút nào.
Chỉ mấy ngày không gặp, Đường Nhược Tuyết sụt cân rất nhiều, gương mặt xinh xắn cũng phờ phạc.
Lúc này, cô đang đi vòng qua cửa phòng cấp cứu với biên lai thanh toán.
“Diệp Phi!”
Đường Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, khuôn mặt xinh đẹp ngưng trọng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chào hỏi.
Tâm trạng của cô lúc này rất phức tạp, vừa tội cho Diệp Phi, vừa thất vọng, nụ hôn của Tống Hồng Nhan vẫn làm cô tức đến bây giờ.
Ngay cả khi cả hai không có tương lai, cô hy vọng rằng họ sẽ trung thành với nhau trong suốt cuộc hôn nhân.
“Bồ tôi sao vậy?”
Diệp Phi trong lòng cũng tràn đầy suy nghĩ, còn có chút kháng cự khi nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, nhưng giờ phút này anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh lôi kéo người con gái kia: “Cô thấy ông ấy ở đâu?”